Liên Hoa

Chương 11



Sắc mặt Lục Tiến An không thay đổi.

 

Nhưng ta nhìn thấy rõ, các ngón tay trong tay áo hắn khẽ co lại.

 

“Nương nương nhắn rằng, yến tiệc đêm nay trong cung, chỉ cần hai vị cô nương cùng ngài uống rượu là đủ. Lục đại nhân có thể chọn một người mang về, xem như là phần thưởng cho công lao vất vả bấy lâu.”

 

Ánh nắng trải dài lên tường cung đỏ son, nữ quan lặng lẽ lui ra đứng bên cạnh kiệu, yên tĩnh chờ đợi.

 

Lục Tiến An nhìn ta.

 

Dưới ánh nắng, đôi mắt ấy sáng hơn người thường, mang sắc hổ phách.

 

Hắn hỏi ta: “Ngươi có muốn sống không?”

 

Ta gật đầu: “Muốn.”

 

Ta nắm lấy tay Tạ Như Thục, kéo nàng tới trước mặt Lục Tiến An.

 

“Ta nhất định sẽ sống sót để rời khỏi hoàng cung. Trước khi ta quay lại, xin phiền Lục đại nhân chăm sóc nàng ấy.”

 

Tạ Như Thục hoảng hốt, định vùng khỏi tay ta.

 

Nhưng liền sau đó, nàng ho khan dữ dội, khóe môi đã bắt đầu rỉ máu.

 

Đêm có sói tấn công, nàng bị vuốt sói cào trúng sau lưng, thương tổn đến nội tạng.

 

Nhưng nàng vẫn im lặng chịu đựng, chưa từng hé môi với bất kỳ ai.

 

Tạ Như Thục vốn là như vậy.

 

Nàng xuất thân danh môn, cha là hiền thần chuyên lo thủy sự.

 

Nhưng mẫu thân nàng chỉ là một thiếp thất không được sủng ái. Để tồn tại trong đại trạch, nàng đã học từ nhỏ cách không làm phiền người khác.

 

“Nàng ấy không thể chờ được nữa.” Ta nói. “Nếu tối nay nhập cung, nàng ấy chắc chắn sẽ chết.”

 

Lục Tiến An lặng lẽ quan sát ta thật lâu.

 

Sau cùng, hắn ra hiệu cho hai tiểu thái giám dìu Tạ Như Thục lên xe ngựa.

 

“Đi mời Lưu thái y.”

 

Nói xong, Lục Tiến An vẫn đứng yên nơi cũ.

 

Ta nhiều lần từ chối hắn, hắn vốn không phải là người không có tính khí.

 

Không quay đầu lại nhìn ta, trong nắng sớm, giọng Lục Tiến An lạnh đi mấy phần.

 

“Tống Phỉ, nếu ngươi thật sự c.h.ế.t rồi, ta sẽ đích thân đến nhặt xác cho ngươi.”

 

26

 

Một chiếc kiệu nhỏ, ta và Triển Minh Nguyệt mỗi người ngồi một bên.

 

Bốn nữ tử đồng hành từ đầu đến cuối, lúc nhập cung, chỉ còn lại đôi oan gia này.

 

Trong Vạn Xuân cung, đèn đuốc sáng rực.

Hồng Trần Vô Định

 

Chính điện rộng lớn, chỉ có Quý phi và vài cung nhân hầu hạ.

 

Thấy chúng ta bước vào, Quý phi đứng dậy.

 

Nàng vận một chiếc trường bào gấm thêu hoa đào, chân trần, từ trên điện chậm rãi bước xuống.

 

Như một con hổ cái, hoa lệ mà đầy khí thế.

 

Quý phi dừng lại trước mặt Triển Minh Nguyệt.

 

Nàng cúi đầu, nhấc cằm Triển Minh Nguyệt lên, tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt có vài phần giống mình ấy.

 

Triển Minh Nguyệt cụp mắt, toàn thân run rẩy.

 

Nàng vốn kiêu căng tự phụ suốt dọc đường, lúc này lại sợ hãi đến mềm nhũn, gần như không đứng vững.

 

Quý phi lạnh lùng bật cười: “Chỉ được cái vỏ mà thôi.”

 

Nàng buông tay khỏi Triển Minh Nguyệt, phất tay áo, quay lại ngồi lên long ỷ.

 

“Đem lên đây.”

 

Tám tên thị vệ khiêng tới một cái lồng sắt.

 

Vải phủ được kéo ra, bên trong là một con hổ vằn đang gầm gừ giận dữ.

 

“Con mãnh hổ này đã nhiều lần làm hại dân quanh núi. Bản cung hôm nay, thay trời hành đạo.”

 

Quý phi cười nói: 

 

“Sao nào, các ngươi đều là người mới, có muốn thể hiện bản lĩnh một phen không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nàng cầm lên hai que thăm, một dài một ngắn.

 

“Mỗi người rút một que.”

 

“Ai rút trúng thì thay ta vào đó, g.i.ế.c c.h.ế.t con hổ này.”

 

27

 

Ống thăm được lắc nhẹ, Quý phi rút ra một que.

 

Là thăm dài, bên trên viết một chữ “Phỉ”.

 

“Tống Phỉ, lên đi.”

 

Quý phi mỉm cười nhìn ta.

 

“Thích vũ khí gì, tự chọn một món.”

 

Tấm bình phong mở ra, phía sau là một giá vũ khí đầy đủ chủng loại.

 

Tương truyền Quý phi xuất thân tướng môn, từ nhỏ đã không thích y phục lụa là mà chỉ mê binh khí.

 

Thánh thượng sủng nàng, cho phép nàng tùy ý thu thập đủ các loại vũ khí trong cung.

 

Lúc này trên giá có đủ đao, thương, kiếm, kích.

 

Nhưng không có món nào có thể cứu nổi ta.

 

Toàn bộ thân thủ của ta, cũng chỉ là vài phần công phu trẻ con học từ gánh hát.

 

Trong lồng sắt, con hổ gầm lên khát máu, và trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ thoáng lướt qua đầu ta.

 

Có lẽ, ta thực sự sẽ c.h.ế.t ở đây.

 

Ngay khi ý nghĩ ấy vừa thành hình, một bàn tay từ phía sau kéo ta lại.

 

“Thưa nương nương.”

 

Triển Minh Nguyệt đẩy ta ra, quỳ rạp xuống.

 

Nàng vẫn còn run rẩy, vẫn trắng bệch cả mặt.

 

Nhưng nàng đã ngẩng đầu lên.

 

“Ta thay nàng ấy, được không?”

 

 28 – Triển Minh Nguyệt

 

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Triển Minh Nguyệt đã ghét Tống Phỉ.

 

Bản thân nàng cũng không nói rõ được vì sao. Mãi về sau mới nhận ra, là vì Tống Phỉ luôn khiến nàng nhớ đến mẹ kế của mình.

 

Mẹ kế của Triển Minh Nguyệt là một ả ca kỹ.

 

Phụ thân nàng mê mệt ả ta, tiêu sạch gia sản, ép c.h.ế.t cả mẫu thân nàng.

 

Mẫu thân vẫn luôn là anh hùng trong lòng Triển Minh Nguyệt.

 

Nữ nhân ấy từng tham gia quân thủ thành. Đêm Lương thành suýt bị công phá, bà uống một bát rượu, đập vỡ chén, nhấc trường thương rời khỏi cổng thành.

 

Đêm ấy họ c.h.é.m g.i.ế.c đến tận rạng sáng, cuối cùng giữ được thành trì.

 

Khi người ta tìm thấy mẫu thân nàng trên chiến trường, toàn thân bà đã đầy thương tích.

 

Nhưng bà ôm chặt trong tay một bọc vải, bên trong là một bé gái sơ sinh, không biết là con của ai trong số dân chạy loạn.

 

Giữa chiến hỏa ngập trời, đứa trẻ ấy ngủ ngon lành trong lòng người phụ nữ.

 

Đứa trẻ đó, chính là Triển Minh Nguyệt.

 



 

Triển Minh Nguyệt vẫn luôn hy vọng, nàng có thể trở thành anh hùng như mẫu thân.

 

Nhưng nàng không làm được.

 

Trong những năm dài bị mẹ kế đánh chửi và sỉ nhục, nàng dần trở nên sợ hãi, do dự, yếu đuối.

 

Nàng thậm chí đã không còn nhớ rõ dáng mặt của mẫu thân.

 

Vô số đêm dài, nàng chỉ biết ôm lấy cây trường thương mẹ để lại, vừa khóc vừa tự hỏi.

 

Ta không xứng làm nữ nhi của mẹ.

 



 

Nhưng giờ khắc này, trên Kim điện uy nghi.

 

Triển Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng Tống Phỉ.

 

Nữ nhân có vẻ ngoài yêu mị ấy, đã cứu được hai người.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com