Liên Hoa
Nàng ta đem cơ hội sống sót của bản thân nhường lại cho người khác, một lần là Lý Cửu Nương còn thơ dại, một lần là Tạ Như Thục trọng thương.
Mẹ ơi.
Chẳng lẽ con ngay cả một ả lẳng lơ như nàng ta cũng không bằng, phải vậy không?
Huống chi, nàng ta tay yếu chân mềm, vào lồng hổ chỉ có một con đường chết.
Còn con thì chưa chắc.
Con là nữ nhi của mẹ cơ mà.
…
Mùa hạ năm Càn Nguyên thứ mười sáu, đêm trời oi ả.
Trong năm thứ bảy kể từ khi mẹ qua đời, Triển Minh Nguyệt nâng lên cây trường thương mà mẹ để lại.
Bước vào lồng hổ.
29
Tiếng hổ gầm, tiếng người hét.
Đây là một trận tử chiến.
Triển Minh Nguyệt sắp c.h.ế.t rồi.
Nàng đã chống đỡ rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn bị mãnh hổ dồn ép vào góc chết.
Bả vai bị móng vuốt cào một nhát, cả cánh tay phải giờ đã không còn nhấc nổi.
Khoảnh khắc cuối cùng, con hổ lao tới, nhằm thẳng người nàng mà nhào đến.
Triển Minh Nguyệt dốc hết sức, muốn giơ thương trong tay trái lên chống đỡ.
“Mẫu thân!”
Giây phút cái c.h.ế.t cận kề, nàng nhắm mắt, hét lên một tiếng gọi mẹ.
Máu văng đầy mặt.
Triển Minh Nguyệt mở mắt ra.
Cổ họng con mãnh hổ đã bị xuyên thủng từ bên hông.
Quý phi tay cầm cây thương đầu hổ mạ kim đen, dung nhan tuyệt mỹ mà lạnh lẽo đến rợn người.
Hồng Trần Vô Định
Nàng rút thương ra, m.á.u phun tràn cả Kim điện.
Triển Minh Nguyệt ngây ngẩn nhìn nàng.
Quý phi tiện tay ném cây thương xuống đất, lạnh nhạt nhìn nàng hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười bốn… cuối năm thì tròn mười lăm.”
Quý phi khẽ cười khinh miệt.
“Nghe nói ngươi rất giống bản cung.”
“Nhưng khi bản cung mười lăm tuổi, không đến mức vô dụng như ngươi.”
Thái y lập tức đưa Triển Minh Nguyệt đi, t.h.i t.h.ể mãnh hổ cũng được thị vệ mang ra khỏi điện.
Bên trong đại điện, chỉ còn lại ta và quý phi.
Toàn thân nàng nhuốm máu, lại chẳng chút để tâm, ung dung tựa vào tháp, vuốt nhẹ chiếc nhẫn phỉ thúy trong tay.
“Tống Phỉ.”
Nàng chậm rãi nhấn giọng tên ta.
“Người mà bản cung muốn gặp nhất, chính là ngươi.”
“Ngươi có biết không, từ lúc ngươi rời khỏi Giang Lăng, nơi đó đã bị đảo tung cả lên rồi?”
Lòng ta như trĩu nặng rơi xuống đáy vực.
Quý phi đứng dậy, khóe môi nhuộm m.á.u khẽ nhếch thành nụ cười.
“Dự Vương Tiêu Kỳ Bạch, hình như… rất để tâm đến ngươi đấy.”
30 – Tiêu Kỳ Bạch
Phủ binh đã tìm khắp thành Giang Lăng suốt bảy ngày.
Những nơi có thể tìm đều đã tìm cả rồi.
Vẫn không thấy bóng dáng Hồng Tú đâu cả.
“Tiếp tục tìm.”
Tiêu Kỳ Bạch không tin.
Hồng Tú chỉ là một ca kỹ có thân phận tiện dân, muốn rời thành bắt buộc phải có khế ước bán thân.
Mà giờ đây, khế ước bán thân của nàng đang nằm chắc trong tay hắn.
Giống như việc hắn luôn nghĩ, vận mệnh của nàng cũng bị hắn nắm chặt trong tay, dù là sống hay chết, nàng cũng chỉ có thể là người của hắn.
…
khế ước bán thân.
Không hiểu sao, như có thần xui quỷ khiến, Tiêu Kỳ Bạch chợt cúi đầu.
Lần đầu tiên, hắn nghiêm túc nhìn kỹ tờ khế ước bán thân ấy.
Đã hơn mười năm, giấy đã ố vàng giòn mục, nét mực cũng nhòe nhoẹt mờ nhạt.
Tiêu Kỳ Bạch lia mắt lướt nhanh một lượt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Lại cúi đầu, hắn đọc từng chữ một cách cẩn thận.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại tại chỗ ký tên điểm chỉ.
Một dấu tay nhỏ xíu, cạnh bên là một hàng chữ xiêu vẹo.
A Phỉ.
Tiêu Kỳ Bạch c.h.ế.t sững tại chỗ.
Ngay sau đó, toàn thân hắn bắt đầu run rẩy.
A Phỉ.
Tên thật của nàng là A Phỉ.
Nàng chính là A Phỉ.
…
Tống Uyển Dung bưng trà bước vào, chỉ thấy sắc mặt Tiêu Kỳ Bạch vô cùng khó coi.
Nàng vội bước tới.
“Điện hạ…”
Tiêu Kỳ Bạch bất ngờ đưa tay bóp chặt cổ nàng.
“Ngươi có biết không?”
“Biết… biết chuyện gì cơ?”
“Biết tên thật của nàng ấy là A Phỉ!”
Hơi thở bị nghẹn nơi cổ, sắc mặt Tống Uyển Dung dần tím lại.
“Thiếp… thiếp sao mà biết được… người hiểu rõ nàng ta nhất, chẳng phải là điện hạ sao…”
Như có mũi d.a.o nhọn đ.â.m thẳng vào giữa ngực.
Tiêu Kỳ Bạch mất hết khí lực.
Tống Uyển Dung vùng khỏi tay hắn, hoảng sợ bỏ chạy.
Chỉ còn lại một mình hắn đổ người lên bàn.
Từng giọt chất lỏng ấm áp rơi tí tách trên mặt giấy tuyên thành, loang lổ hàng chữ:
“Chớ luyến nước chảy, quay về biển khổ, sớm ngộ nhân duyên.”
Nàng từng nói với hắn chưa?
Có lẽ là đã từng nói.
Nhưng hắn không để tâm, nghe xong liền quên.
Ngay cả khi nàng trở thành Liên Hoa nữ, tên nàng vẫn là A Phỉ.
Chỉ cần hắn nhớ ra...
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng trước khi nàng rời đi, chỉ cần có một lần hắn nhớ ra...
Liệu nàng có còn rời đi hay không?
“Chuẩn bị ngựa.”
Tiêu Kỳ Bạch phóng ra khỏi Vương phủ.
“Lên đường. Đến kinh thành.”
…
Ngựa phi như bay trên đường núi.
Bên tai chỉ còn tiếng gió rít gào.
Tiêu Kỳ Bạch không kìm được, lại nhớ đến nàng.
Lần đầu gặp nhau ở Lê viên, nàng đứng trên đài, hắn ngồi dưới đài.
Hát không hay, cả sân khấu đầy tiếng la ó, giục nàng cút xuống.
Nàng không đi, cố chấp hát đến tận câu cuối, từng chữ từng chữ, mắt đẫm lệ, cũng không để nó rơi xuống.
Hắn chẳng hiểu sao lại nảy sinh hứng thú, chỉ muốn được nhìn nàng thêm lần nữa.
Thế là hắn chen qua đám đông đang la mắng, bước lên chỗ cao, ném cành hải đường trong tay cho nàng.
Chỉ là một cành hoa mà thôi.
Vậy mà nàng nắm chặt, như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Khiến hắn cảm thấy vừa buồn cười, lại có chút đáng thương.
…
Về sau hắn mới biết vì sao hôm ấy nàng hát dở đến thế.
Vì đêm hôm trước, nàng vừa bị nhốt trong phòng cùng xác sư tỷ đã c.h.ế.t suốt một đêm.
Nàng gào khóc suốt đêm, không một ai quan tâm.
“Sư tỷ ngươi… sao lại chết?”
“Vì tỷ ấy muốn rời khỏi Giang Lăng.” Nàng cúi đầu, vuốt ve cánh hoa hải đường. “Chúng ta là kỹ nữ, đều ký sinh tử khế, không được bỏ trốn.”
“Chỉ có thể sống cả đời trong Giang Lăng.”
Câu nói ấy vẫn luôn lưu lại trong lòng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com