Dù hắn có đối xử với nàng thế nào, nàng cũng sẽ không bỏ đi.
Hồng Trần Vô Định
Giang Lăng là phong địa của hắn, nàng sẽ mãi mãi ở lại đó, mãi mãi ở bên hắn.
Dù có làm nàng đau lòng, chỉ cần dỗ một thời gian, nàng sẽ lại ngoan ngoãn trở lại.
Mỗi khi nghĩ vậy, nỗi bứt rứt trong lòng hắn liền lắng xuống, trở nên an ổn.
Hoàn toàn quên mất, nàng còn một câu nói phía sau.
“…Trừ khi ta chết.”
…
Lẽ nào nàng thà c.h.ế.t cũng không chịu ở lại Giang Lăng?
Tiêu Kỳ Bạch không tin.
Hắn không tin Hồng Tú sẽ thật sự muốn chết.
Nàng là người tràn đầy sức sống, như một đóa hoa ngập bùn mà vẫn cố vươn lên phía ánh sáng.
Dù chịu bao cay đắng, nàng vẫn khát khao sống.
Nàng sẽ không c.h.ế.t đâu.
Tiêu Kỳ Bạch nghĩ vậy, mà tim hắn vẫn đập dồn dập.
Khi đến Lâm An, hắn nghe nói gần đây trong vùng có sói dữ, đã có nhiều người chết.
Trong số đó có vài nữ tử còn trẻ.
Tiêu Kỳ Bạch vĩnh viễn không quên được cảm giác lúc ấy, n.g.ự.c nghẹn đến mức không thở nổi.
Hắn theo bước chân quan khám nghiệm đến nhà xác, nơi hôi thối nồng nặc, là chốn cả đời hắn chưa từng bước vào.
Tiêu Kỳ Bạch ở đó mấy ngày trời.
Từng t.h.i t.h.ể một, hắn đều đích thân xem qua, lòng luôn thầm cầu nguyện.
Xin đừng là nàng.
Chỉ cần không phải nàng, cái gì hắn cũng có thể đánh đổi.
…
Trời cao có lẽ đã nghe được lời cầu khẩn của hắn.
Hồng Tú không c.h.ế.t ở nơi này.
Trái tim hắn cuối cùng cũng được buông xuống.
Còn cách kinh thành mấy trăm dặm nữa, nhưng hắn không còn sợ.
Hắn biết, nàng nhất định còn sống, đang ở đâu đó trong kinh thành, có lẽ đã bị quý phi giam lại.
Những gì nàng trải qua suốt chặng đường này, hẳn đã khiến nàng ngày đêm bất an.
Nàng có hối hận không?
Hối hận vì đã rời xa hắn, mất đi chỗ dựa, chỉ vì chút giận hờn mà đẩy bản thân vào chỗ hiểm nguy hơn?
Có lẽ là có, nhưng không sao, hắn sẽ xuất hiện trước mặt nàng, cứu nàng thoát khỏi nước lửa.
Nàng sẽ khóc mà lao vào lòng hắn, rồi hai người sẽ lại làm lành như xưa.
Nghĩ đến đây, lồng n.g.ự.c Tiêu Kỳ Bạch đã dần dần ấm lên.
31 – A Phỉ
Quân cờ trắng rơi xuống, tiêu diệt toàn bộ đại long của cờ đen.
Ta nói: “Nương nương thua rồi.”
Quý phi ngả người ra sau, giọng uể oải.
“Kỳ nghệ (Tài nghệ đánh cờ) của ngươi tiến bộ nhanh thật.”
Tính đến nay đã là tháng thứ ba ta ở trong kinh thành.
Quý phi vẫn chưa g.i.ế.c ta.
Trải qua những ngày tháng ở bên nàng, ta dần nhận ra một sự thật mà không ai từng nghĩ đến.
Quý phi, thật ra căn bản không tin vào lời tiên tri về yêu nữ kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trưởng tỷ của nàng đã mất gần hai mươi năm, đến nay vẫn mang tội danh “yêu hậu”.
Đó là vết thương lớn nhất trong đời quý phi, nên khi lời sấm truyền “Liên Hoa nữ chính là yêu phi” xuất hiện, nàng liền đem tất cả những nữ tử có ấn sen trên người đưa vào cung.
Nàng mời đại đệ tử của cố Quốc sư, đến bói toán mệnh cách của chúng ta.
Vị tân Quốc sư ấy nửa đêm lên đài quan tinh, trông thấy bốn ngôi sao nhỏ, từ phương Bắc bay đến.
Mỗi vì sao, ứng với một người.
“Ngôi thứ nhất, cưỡi ngựa đào hoa, xin dải lụa dài. Dùng m.á.u tươi thay son phấn.
“Là mệnh nữ tướng.”
Khi Triển Minh Nguyệt xông vào lồng hổ giữa chính điện, cầm thương quyết chiến, quý phi đã biết nàng ứng với ngôi sao ấy.
“Ngôi thứ hai, *đắc vô niệm, đắc vô danh
“Là mệnh thần nữ.”
(*đắc vô niệm, đắc vô danh: đạt đến cảnh giới không còn vọng tưởng (vô niệm), không còn ràng buộc bởi danh xưng (vô danh) )
Sau bảy ngày dưỡng thương ở Lục phủ, quý phi đích thân dẫn Tạ Như Thục đến Khâm Thiên Giám tế trời.
Khi nàng bước vào điện, khói hương không gió mà bay, mai rùa rịn nước, toán trù rung lên như nhận chủ.
Quốc sư lập tức nhận nàng làm đệ tử chân truyền.
Thân phận nàng, đã rõ ràng.
“Ngôi thứ ba, lòng không vướng bận, bốn mùa tươi sáng. Đi đến đâu, tai họa hóa lành đến đó.
“Là mệnh phúc nữ.”
“Ngôi thứ tư, cha con đối địch, quân thần bất hòa. Mang tội muôn đời, lấy thân phản nghịch.
“Là mệnh họa thủy.”
Chỉ còn ta và Lý Cửu Nương ở phong địa của Tề Vương.
Một là phúc, một là họa.
Một người là phúc tinh, có thể mang lại may mắn cho tất cả mọi người.
Một người, có lẽ chính là yêu phi trong lời tiên tri của cố Quốc sư: “Ngày chiến hỏa dậy trời, cung sen nở rộ.”
Nếu như trước kia, quý phi vẫn chưa xác định được giữa ta và Lý Cửu Nương, ai là phúc, ai là họa.
Thì từ khi Tiêu Kỳ Bạch ngày đêm vượt ngàn dặm, không có thánh chỉ mà tự ý rời phong địa hồi kinh.
Câu trả lời, đã quá rõ ràng.
Điều tệ hơn là, từ khi ta nhập kinh, tai họa liên tiếp xảy ra.
Trước là hoàng đế bất ngờ ngất xỉu trên triều, sau đó lâm bệnh không dậy nổi.
Kế đến là vùng Tây Bắc, Khương Nhung Vương thống nhất mười sáu bộ tộc, nghe tin hoàng đế đổ bệnh, lập tức nhân cơ hội phát binh xâm lược.
Hiện tại đã mất hai châu, nếu mất thêm Ải Kiếm Môn, kỵ binh Khương Nhung sẽ cưỡi ngựa thẳng tới hoàng thành.
Trong triều, người người hoang mang.
Và mọi mũi giáo, đều chĩa về phía Liên Hoa nữ trong lời sấm truyền.
Các đại thần đồng loạt dâng sớ.
“Thà g.i.ế.c nhầm, quyết không bỏ sót!”
Ngoài điện, từng đợt từng đợt cầu kiến dồn dập.
Quý phi chán nản, hất đổ bàn cờ.
“Người Khương Nhung sắp đánh đến kinh thành rồi, cả triều văn võ chẳng bàn cách xuất binh, phòng thủ, chỉ nghĩ đến việc g.i.ế.c một nữ nhân để trấn an dân chúng.”
“Chuyện này, và những gì tỷ tỷ ta từng gánh chịu có khác gì đâu?”
Ta nhìn những quân cờ vung vãi khắp nơi.
Có khác chứ.
Năm đó, họ muốn g.i.ế.c là một người – Hoàng hậu Giang thị.
Còn hiện tại, “thà g.i.ế.c nhầm không bỏ sót.”
Bọn họ muốn g.i.ế.c là tất cả chúng ta.
Có lẽ chỉ còn một cách.
Ta quỳ xuống bên bàn cờ, cúi mình hành lễ thật sâu.