Liên Hoa

Chương 14



32

 

Nửa tháng sau, Tiêu Kỳ Bạch cuối cùng cũng đến nơi.

 

Khi hắn xông vào trong cung, ta đang mặc cung trang rực rỡ, đứng bên hồ ngắm cá.

 

Sau lưng là tiếng ồn ào của cung nữ, thái giám.

 

“Dự Vương điện hạ, nơi đây là tẩm cung của Quý phi nương nương, sao ngài lại có thể…”

 

Không ai ngăn nổi Tiêu Kỳ Bạch.

 

Hắn mang theo kim bài miễn tử bên hông, tay cầm binh khí, xông thẳng tới trước mặt ta.

 

Cổ tay bị nắm chặt, hắn gọi ta.

 

“Hồng Tú…”

 

Thấy ta không quay đầu lại, hắn chợt sững người, giọng khàn đi.

 

“A Phỉ.”

 

Cuối cùng ta cũng quay đầu lại nhìn hắn.

 

Tiêu Kỳ Bạch đã gầy đi.

 

Trên đường từ Giang Lăng đến đây, hắn gặp mưa to, sói dữ, thậm chí cả thích khách của Khương Nhung.

 

Thân thể tất nhiên tiều tụy.

 

Hắn ngơ ngác nhìn ta, trong mắt có áy náy, có mừng rỡ, cũng có kinh diễm.

 

Mặt hồ phản chiếu bóng hình ta, cung y lộng lẫy, toàn thân trĩu nặng châu ngọc.

 

Quả thực đẹp hơn nhiều so với khi ở Giang Lăng.

 

Tiêu Kỳ Bạch lấy lại tinh thần.

 

Hắn nắm lấy cổ tay ta.

 

“A Phỉ, ta sẽ đưa nàng về.”

 

“Hải đường ta đã sai người trồng lại, cũng sẽ mua một con ch.ó nhỏ khác. Chúng ta về Giang Lăng, sống như trước kia.”

 

Khi hắn nói ra những điều đó, nét mặt không giấu nổi sự khao khát.

 

Đó là khoảng thời gian khiến hắn vui vẻ nhất trong đời sao?

 

Nhưng đối với ta, lại không phải vậy.

 

Ta mạnh mẽ rút tay mình ra.

 

Hắn sững người, trong mắt loé lên vẻ hổ thẹn.

 

“Là vì Uyển Dung sao?”

 

Hắn khẽ nói.

 

“A Phỉ, ta cũng có nỗi khổ riêng.”

 

“Trước kia thân phận nàng thấp kém, ta nhất định phải cưới chính thê.”

 

“Uyển Dung lại có ơn cứu mạng với ta, một tiểu thư dòng dõi thế gia, hôm đó suýt bị làm nhục trên thuyền hoa.”

 

“A Phỉ, ta không thể…”

 

Hồng Trần Vô Định

Hắn chưa kịp nói hết.

 

Bởi phía sau chợt vang lên một giọng nói.

 

“Tống thị tiếp chỉ—”

 

Ta nhìn qua vai Tiêu Kỳ Bạch, thấy người phía sau hắn.

 

Là Lục Tiến An.

 

Ta không ngờ, chính hắn là người đích thân đến tuyên chỉ.

 

Đẩy Tiêu Kỳ Bạch ra, ta kéo váy quỳ xuống.

 

Lục Tiến An lạnh lùng nhìn ta một cái, rồi mở thánh chỉ ra.

 

“Tống thị từ khi nhập cung, đoan trang ôn hòa, phẩm hạnh đoan nghiêm. Nay chuẩn phong làm Nghi phi. Khâm thử.”

 

Hắn thu lại thánh chỉ, nhìn ta lần nữa.

 

“Quý phi nương nương muốn hỏi ngươi lần cuối. Ngươi có tiếp chỉ không?”

 

Trong lòng ta hiện lên đoạn đối thoại trong đại điện đêm trước.

 

Ta từng hỏi quý phi.

 

“Nếu xác định người mang mệnh họa thủy là ta, thì Triển Minh Nguyệt, Tạ Như Thục và Lý Cửu Nương có còn bị bức ép đến đường cùng nữa không?”

 

Lúc này, Tiêu Kỳ Bạch đột nhiên nắm lấy ta.

 

“Đem thánh chỉ này về đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hắn kéo ta ra sau, đối mặt Lục Tiến An.

 

“Phụ hoàng đã hôn mê nhiều ngày, ai cũng biết thánh chỉ này là do Quý phi tự ý làm ra. Nàng ta muốn gì? Chẳng phải là muốn gán tội họa thủy cho A Phỉ, đưa nàng vào chỗ c.h.ế.t sao?

 

“A Phỉ, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng…”

 

Vượt qua vai Tiêu Kỳ Bạch, ta nhìn về phía Lục Tiến An.

 

Lục Tiến An cũng đang cúi đầu nhìn ta.

 

Đêm qua, hắn từng đến gặp ta.

 

Giữa đêm không người, nốt chu sa trên khóe mắt hắn đỏ rực như giọt lệ.

 

“Chỉ cần nàng mở miệng, ta có thể đưa nàng rời đi.”

 



 

Dưới ánh mắt của cả hai người.

 

Ta bình thản quỳ xuống.

 

“Tống Phỉ tiếp chỉ.”

 

Lục Tiến An nhìn ta, vẻ xót xa thoáng hiện rồi tan biến.

 

Tiêu Kỳ Bạch thì đỏ hoe mắt.

 

“A Phỉ!”

 

“Dự Vương tự trọng.”

 

Ta lùi nửa bước, tránh khỏi tay hắn.

 

“Hiện tại, ta là kế mẫu của ngươi rồi.”

 



 

Khi Lục Tiến An rời đi, ta quay đầu lại, nhìn Tiêu Kỳ Bạch đang ngẩn ngơ đứng đó như người mất hồn.

 

“Đúng rồi.”

 

Ta nhẹ giọng nói.

 

“Trước kia ngươi cho rằng ta ghen tỵ với Tống Uyển Dung, vọng tưởng được gả vào vương phủ, nên mới lừa dối ngươi.”

 

“Vậy thì đến hôm nay, hẳn ta không còn lý do gì để lừa dối ngươi nữa rồi chứ?”

 

Ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Tiêu Kỳ Bạch, ta nhẹ nhàng nói.

 

“Trên thuyền hoa năm đó, người cứu ngươi chính là ta.”

 

33

 

Ta không ngờ rằng, vị khách đầu tiên đến thăm sau khi ta được phong Nghi phi lại là Tống Uyển Dung.

 

Dưới ánh nhìn của vô số cung nhân, nàng buộc phải quỳ xuống hành lễ với ta.

 

Khi đứng dậy, ánh mắt lại đầy căm hận.

 

Đợi đến khi trong điện chỉ còn lại hai người, nàng cũng chẳng buồn giả vờ nữa.

 

“Ngươi biết không? Tống phủ có rất nhiều tiểu thư, ta không phải là người xuất sắc nhất. Nhưng giữa bao người, hắn lại nhìn trúng ta đầu tiên.”

 

“Hắn đối xử với ta rất tốt… Từ nhỏ đến lớn, tâm nguyện lớn nhất của ta chính là được gả cho hắn.”

 

Khi nói những lời này, trên khuôn mặt Tống Uyển Dung hiện lên ánh mắt say mê đầy mơ mộng của thiếu nữ.

 

Nhưng chỉ trong chớp mắt, đôi mắt ấy lại tràn ngập oán độc.

 

“Cho đến khi ta theo hắn đến nghe một vở kịch, mới biết hắn nhìn trúng ta… là vì ta giống ngươi.”

 

“Thật nực cười. Một tiểu thư danh môn như ta, lại được hắn chú ý vì giống một ả kỹ nữ hèn hạ dơ bẩn.”

 

Tống Uyển Dung bật cười.

 

“Nghi phi nương nương, ngươi nói xem, buồn cười không?”

 

Nàng vừa cười, nước mắt vừa tuôn rơi.

 

“Nhưng ta vẫn yêu hắn như thế, không đành lòng để hắn lún sâu vào con đường không thể quay đầu.”

 

“Nghi phi, điện hạ đối với người thâm tình đến vậy. Nếu là ta, ta sẽ lập tức tự vẫn, để khỏi liên lụy đến hắn.”

 

Thấy ta không mảy may lay động, Tống Uyển Dung trở nên kích động.

 

“Ngươi có biết không, hiện nay hắn đang kết bè kết phái trong kinh, thậm chí còn âm thầm tích trữ binh mã…”

 

“Hoàng thượng bệnh nặng, hắn muốn đoạt vị, thì liên quan gì đến ta?”

 

Ta điềm nhiên cắt ngang lời nàng.

 

Sắc mặt Tống Uyển Dung lập tức đỏ bừng.

 

“Nghi phi, ta cứ tưởng dù thân phận thấp hèn, con người ta cũng nên có chút lương tâm.”

 

“Điện hạ vì ngươi mà động lòng, chỉ mong đưa ngươi thoát khỏi hậu cung của hoàng đế, mang ngươi về bên mình. Nếu ngươi đã c.h.ế.t khi vừa nhập kinh, hắn sao phải đi đến bước này?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com