Chương 3
“Liên Y sư tỷ! Quả nhiên tỷ ở đây!”
Lâm Âm Uyển vừa thấy ta liền thốt lên kinh ngạc.
“Phản đồ Liên Y! Ngươi dám thông đồng với ma tộc, ngươi có biết tội mình nặng thế nào không!”
Hạ Phồn quát lớn, giọng nghiêm khắc như thể bản thân là chính nghĩa tuyệt đối.
“Ồn ào.”
Ta chỉ nhàn nhạt liếc qua hai người, giọng lạnh như băng.
“Ngươi! Láo xược!” Hạ Phồn giận dữ.
“Ngươi tưởng mình vẫn là Liên Y của ngày trước sao? Giờ ngươi chỉ là phế nhân, ta muốn g.i.ế.c ngươi dễ như trở bàn tay!”
Hắn đã rút kiếm ra, ánh thép lóe lên.
Hắn ghét nhất chính là ánh mắt bình thản của ta, thứ ánh mắt từng khiến hắn tự ti, nay nhìn lại càng khiến hắn nổi điên hơn.
“Sư tỷ, mau xin lỗi đi, nói rõ rằng tỷ không cố ý.”
“Sư huynh, đừng manh động, sư tỷ chỉ là hồ đồ trong chốc lát thôi.”
Lâm Âm Uyển quýnh quáng giảng hòa, chạy qua chạy lại giữa hai người, vẻ lo lắng chẳng khác nào thánh nữ nhân từ.
“Ghê tởm.”
Ta buông một chữ.
Lời ta khiến nàng khựng lại, mặt cứng đờ.
Nàng không biết câu ghê tởm đó là ta nói với Hạ Phồn hay là với nàng…
Hoặc là với cả hai người.
“Tiểu sư muội, khỏi khuyên nữa! Nàng ta ngoan cố không biết hối cải, hôm nay ta nhất định phải vì sư tôn mà thanh lý môn hộ, trừ bỏ mối họa này!”
Hạ Phồn vận linh lực khắp thân, rút kiếm lao thẳng tới.
Lưỡi kiếm hắn vừa chạm vào cấm chế trước giường, kết giới lại vỡ nát dễ như giấy.
Ánh sáng trong mắt ta thoáng tối đi, Linh Thất quả nhiên dám chơi trò này.
Dù mang ấn ký của Yến Hành, không dám công khai chống lệnh, nhưng hắn lại ngấm ngầm phản ta, để mặc kẻ khác tới lấy mạng ta.
Cấm chế từng chống đỡ bao nhiêu lần ám sát của ma tộc, vậy mà lúc này lại mong manh đến lạ, e rằng việc mở đường cho hai kẻ kia, cũng là chủ ý của hắn.
Suy nghĩ vụt qua trong đầu, mũi kiếm của Hạ Phồn đã kề tới n.g.ự.c ta, sát ý lạnh băng.
Hắn muốn một nhát lấy mạng ta.
Trong cơ thể ta lúc này, nguồn linh lực duy nhất chính là m.á.u Yến Hành.
Ngay cả muốn liều c.h.ế.t kéo hắn cùng đi, ta cũng chẳng làm nổi.
Ngay khoảnh khắc mũi kiếm sắp chạm vào da thịt, một tiếng “xuy” lạnh buốt vang lên.
Trong ánh mắt sững sờ của Hạ Phồn, thanh kiếm của hắn nổ tung, hóa thành tro bụi.
Cùng lúc ấy, một tiếng quát vang dội như sấm nổ giữa trời ma vực:
“Cút!”
Linh lực khổng lồ ập đến, Hạ Phồn bị hất văng ra, ngã nhào xuống đất, phun một ngụm m.á.u tươi.
“Sư huynh!”
Lâm Âm Uyển hoảng sợ, vội chạy tới đỡ.
Ngẩng đầu lên, Hạ Phồn bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đứng trước giường ta… là Yến Hành.
Sắc mặt hắn lạnh đến đáng sợ, chỉ cần giơ tay thêm một lần, hai kẻ kia chắc chắn sẽ tan thành tro bụi.
Nhưng Lâm Âm Uyển thấy tình hình không ổn, lập tức kích phát pháp khí hộ thân, lôi Hạ Phồn bỏ chạy.
Chỉ chớp mắt, hai bóng người đã biến mất.
Người vừa trốn, khí tức Yến Hành đã phủ kín căn phòng.
Hắn lạnh lùng quét mắt qua ta, ánh đỏ trong đồng tử như sắp bùng cháy.
“Không phải ta đã dặn ngươi phải sống cho tử tế, chờ ta trở về sao?”
“Nếu ta không đến kịp… ngươi đã c.h.ế.t rồi!”
Hắn nghiến răng, từng chữ nặng nề:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Liên Y, mạng của ngươi là của ta!”
Thấy hắn tức giận, ta im lặng.
Thực ra mấy ngày qua sống quá yên ổn, ta cũng đã buông cảnh giác.
Xét cho cùng, là ta sơ suất.
“Linh Thất đâu? Ta bảo hắn trông ngươi, hắn c.h.ế.t ở đâu rồi? Mau ra đây!”
Áp lực linh lực tràn ra, một bóng đen quỳ sụp xuống, giọng run run:
“Chủ thượng!”
“Phế vật! Đây là cách ngươi bảo vệ nàng à? Dám trái lệnh ta, muốn c.h.ế.t sao?”
Một vạt áo vung lên, Linh Thất bị luồng linh lực mạnh mẽ đ.á.n.h bay, va vào tường nặng nề.
“Đủ rồi, hắn cũng đã tận trách rồi.”
Ta khẽ cất lời, ngăn hắn lại.
Ta hiểu rõ tâm tư của Linh Thất.
Hắn trung thành tuyệt đối với Yến Hành, chỉ nghe lệnh chủ, không muốn ta bị ma tộc khác g.i.ế.c hại.
Nhưng hắn cũng thật lòng khinh ghét ta, một kẻ từng đối đầu với chủ thượng, nay lại được nuôi bằng linh huyết của ngài.
Trong mắt hắn, miễn là ta không c.h.ế.t trong tay ma tộc, còn lại sống hay c.h.ế.t chẳng hề quan trọng.
“Ngươi đang trách ta tàn nhẫn?”
Yến Hành nheo mắt, giọng thấp trầm, ánh nhìn như dã thú sắp vồ mồi.
Hắn l.i.ế.m khẽ khóe môi, tựa hồ chỉ cần ta nói một lời không vừa ý, hắn sẽ xé ta ra thành từng mảnh.
“Không.”
Ta khẽ thở dài.
Linh Thất là thuộc hạ trung thành của hắn, ta không muốn hắn vì ta mà bất hòa với người của mình.
Yến Hành lạnh giọng: “Hắn ngoài mặt nghe lệnh, trong lòng lại chống đối, tội ấy vốn đã phạm điều cấm. Trừng phạt hắn là lẽ đương nhiên. Trong ma giới của ta, kẻ bất trung, ta tuyệt không dung.”
“Thuộc hạ biết tội, nguyện lấy cái c.h.ế.t tạ lỗi, xin chủ thượng bớt giận.”
Linh Thất quỳ xuống, tay đặt lên ngực, chuẩn bị tự hủy linh mạch.
Dù hắn khinh ghét ta, nhưng đã trái lệnh Ma tôn, hắn biết mình chỉ có con đường c.h.ế.t.
Ta im lặng, bởi trong quy tắc của ma tộc, ta không có quyền xen vào.
Thấy ta không nói gì, sắc mặt Yến Hành dần dịu xuống.
Hắn ngăn Linh Thất lại, giọng trầm mà kiềm chế:
“Chỉ lần này thôi, không có lần sau.”
Linh Thất sững lại, rồi cúi đầu thật sâu:
“Tạ chủ thượng không g.i.ế.c.”
“Đến Hỏa ngục nhận hình đi.”
Yến Hành nhíu mày, xoa mi tâm, lộ vẻ mệt mỏi.
Để lấy được long cốt, hắn đã hao tổn không ít linh lực, chưa kịp nghỉ ngơi đã quay về, lại nổi giận như vậy, đến gân xanh bên thái dương cũng giật liên hồi.
Linh Thất cúi đầu đáp khẽ, chuẩn bị lui ra.
Trước khi đi, hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt thoáng phức tạp.
Ta nhất thời sững lại, chưa kịp phản ứng, hắn đã quay người biến mất trong bóng tối.
“Liên Y.”
Yến Hành gọi tên ta, giọng hắn bình thản đến mức chẳng nghe ra vui giận.
Ta theo phản xạ khẽ đáp:
“Ừm?”
“Giúp ta xoa huyệt thái dương, ta hơi mệt.”
…Hả?