Cậu bé l.i.ế.m từng chút một, trông có vẻ rất ngon.
Tô Nhiên gãi gãi đầu, lững thững đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu bé, giả vờ vô tình hỏi: “Ngon không?”
Cậu bé l.i.ế.m một cái, nhìn cô, “Ngon lắm.”
“Ừm thì……” Mắt Tô Nhiên sáng rực nhìn que kem, nói: “Chị thấy cung Mệnh và cung Phụ Mẫu của nhóc tối tăm, bấm ngón tay tính một quẻ, bố nhóc hôm nay sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hay là nhóc đưa cái này cho chị, chị giúp nhóc giải trừ tai kiếp này, thế nào?”
Tô Nhiên nói một tràng, cậu bé chỉ nghe lọt tai câu "Đưa cái này cho chị".
Cậu bé cảnh giác giấu que kem ra sau lưng, đôi mắt nhỏ đảo lia lịa, “Chị định lừa kem của tôi phải không?”
"Ờm… Thằng bé này, sao lại nói vậy chứ?"
Tô Nhiên ngượng ngùng đưa tay che miệng, khẽ ho khan hai tiếng: "Chị trước nay luôn mua bán sòng phẳng, già trẻ không lừa, lẽ nào chỉ vì một cái kem… à, một que kem mà lại đi lừa nhóc sao? Những gì chị nói đều là thật, nhóc đưa kem cho chị, chị cứu mạng ba nhóc, nói cho cùng thì nhóc vẫn hời to, đúng không nào?”
Cậu bé không nói gì, vẫn cảnh giác nhìn cô, vẻ mặt hiện rõ mồn một: "Bà chị chính là muốn lừa kem của tôi."
"Nhóc nghĩ kỹ xem, ba quan trọng hơn hay que kem quan trọng hơn?"
"Ba tôi thật sự gặp nguy hiểm sao?" Cậu nhóc mập mạp chỉ nhớ được mấy chữ "ba gặp nguy hiểm", những lời khác tự động bỏ qua.
"Thật." Tô Nhiên chăm chú nhìn que kem.
"Vậy thì…"
Một ngày tốt lành
Cậu bé suy nghĩ hồi lâu, trong lòng cân nhắc xem ba và que kem, cái nào quan trọng hơn. Cuối cùng, ba đã vẻ vang chiến thắng.
Cậu lưu luyến đưa que kem cho Tô Nhiên: "Vậy được rồi, cái này cho bà chị, chị phải cứu ba tôi đấy nhé."
"Nhất ngôn cửu đỉnh." Tô Nhiên cười híp mắt nhận lấy que kem: "Lát nữa lúc hai cha con về nhà, nếu gặp một chiếc xe tải lớn chở đầy cát thì nhất định phải tránh thật xa, nhớ kỹ, nhất định phải tránh thật xa đấy nhé."
Cậu bé vừa mở miệng định nói gì đó thì nghe thấy ba gọi mình.
"Con trai…"
Cách đó không xa, người đàn ông đang nói chuyện với người quen thấy con mình chạy xa thì vội lớn tiếng gọi: "Qua đây, đừng chạy xa quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Nhiên cầm que kem, nhanh như chớp chạy biến.
Nhìn lại, không còn thấy bóng dáng hai cha con nữa, Tô Nhiên thử l.i.ế.m một miếng, mắt lập tức tròn xoe. Oa, ngon quá đi mất!
Đây không phải là thế giới ẩm thực đấy chứ nhỉ, sao món nào cũng ngon thế này. Thế giới trước kia của cô là một thế giới mà toàn dân tu tiên, mọi người chủ yếu là tu luyện, nên các phương diện khác có phần kém hơn một chút. Đồ ăn tuy cũng ngon, nhưng so với ở đây thì quả thực kém xa.
Tô Nhiên ăn vèo vài ba miếng hết que kem, thòm thèm l.i.ế.m mép, rồi lại tiếp tục đi lang thang không mục đích.
"Anh yêu em ơi em yêu anh, Tuyết Tuyết Băng Thành ngọt ngào ơi…"
Tô Nhiên nhìn cửa hàng đang có khá nhiều người xếp hàng, có người mua những thứ trông rất giống kem. Cô cũng không thấy ai dùng linh thạch, vàng, bạc hay các loại tiền tệ khác để thanh toán.
Lẽ nào ở đây cũng được nếm thử miễn phí?
Tô Nhiên vừa rồi dùng linh lực dò xét, đại khái biết được trình độ văn minh ở đây, nhưng chi tiết cụ thể thì không để ý, nên không biết những người đang xếp hàng này dùng điện thoại để thanh toán.
Đối với Tô Nhiên hai bàn tay trắng hiện giờ, có đồ ăn thì đương nhiên phải đến.
"Xin chào, quý khách muốn dùng gì ạ?"
"Muốn gì cũng được sao?"
Thấy nhân viên phục vụ gật đầu, Tô Nhiên lại hỏi: "Bao nhiêu cũng được?"
"Đương nhiên là được ạ." Nhân viên phục vụ buồn cười gật đầu.
"Vậy tốt quá, tôi muốn cái này, cái này, cái này…" Tô Nhiên chỉ vào hình ảnh quảng cáo sữa lắc dâu tây, kem ốc quế khoai môn giòn, kem ly xoài đại thánh, trà sữa trân châu, liền một hơi gọi bảy tám ly.
"Vâng ạ, quý khách vui lòng đợi một chút."
Không lâu sau, Tô Nhiên vui vẻ nhận được hai túi đồ lớn.
"Xin chào, tổng cộng là sáu mươi hai tệ ạ."
Tô Nhiên lập tức ngẩn người: "Còn, còn phải trả tiền nữa sao?"