Hồi đó công trường của Dương Bằng bận túi bụi, mãi đến hai tháng trước ông mới sắp xếp được thời gian quay về quê.
Lúc ấy nhà cũ chẳng còn ai ở nữa, Dương Bằng nghĩ cứ dời mộ tổ tiên trước đã.
Việc cải táng là chuyện hệ trọng, ông đã mời thầy tính ngày lành tháng tốt, chọn một chỗ có phong thủy tốt rồi mới cho dời mộ.
Nào ngờ, từ sau hôm đó, chuyện xui rủi cứ lần lượt kéo tới.
Thật ra nãy giờ ông còn chưa kể hết — ngoài công trường liên tục gặp sự cố, gia đình cũng không được yên ổn.
Cha ông chỉ mới bế cháu một cái đã trật lưng, còn trật nặng, đến giờ vẫn đau không dứt.
Cô em gái xưa nay khỏe mạnh bỗng dưng bị chẩn đoán ung thư vú, đang nằm viện điều trị.
Vợ đang mang thai hai tháng không đụng chạm gì vẫn bị sảy thai không rõ nguyên do.
Cậu con trai bảy tuổi hôm qua bước hụt cầu thang, té gãy xương chân.
Bản thân Dương Bằng thì dạo này xui xẻo không tả nổi.
Liên tục nhiều chuyện xảy ra khiến ông đầu tắt mặt tối, những nhà cung cấp nguyên vật liệu đã ký hợp đồng cũng bất ngờ trở mặt, khiến đơn hàng bị hủy.
Công trình lỡ dở, người nhà gặp họa, tiền bạc cứ như nước chảy khỏi túi.
Ông dần cảm thấy có gì đó không đúng, nghĩ có thể do vị trí mộ tổ tiên mới không ổn.
Gặp được Tô Nhiên đúng là cơ duyên, Dương Bằng liền nảy sinh ý định nhờ cô xem giúp.
“Đại sư, hay là cô đi với tôi một chuyến, xem thử tổ phần nhà tôi có phải chọn nhầm chỗ không?”
Tô Nhiên không đồng ý ngay, mà hỏi ngược lại:
“Anh kể hết chưa?”
“Hả?”
Dương Bằng ngẩn ra vài giây, nghĩ lại không còn gì quan trọng chưa nói, bèn gật đầu:
“Ừ, tôi kể hết rồi.”
Tô Nhiên nhắc nhở:
“Không phải chứ? Gần đây anh còn mơ thấy một ông già đến tìm anh nữa, đúng không?”
Vừa nghe xong câu đó, Dương Bằng như bị sét đánh ngang tai.
Chuyện nằm mơ đó ông còn chưa nói cho vợ biết, sao cô gái này lại biết?!
Chẳng lẽ… đúng như lời ông chủ quán nói, đây thật sự là cao nhân?
Dương Bằng vừa nghĩ, vừa nhớ lại giấc mơ kỳ lạ dạo gần đây.
Trong mơ có một người đàn ông tức giận gào thét mắng chửi ông không ngừng. Giấc mơ mơ hồ, không rõ mặt mũi hay biểu cảm người đó, thậm chí tiếng mắng cũng không nghe rõ ràng.
Nhưng cảm giác lại rất rõ ràng — người kia đang mắng ông, mắng đến khó nghe vô cùng.
Tuy bị mắng trong mơ đúng là không may mắn lắm, nhưng Dương Bằng là người vô tâm, nghĩ chắc do mệt quá mới mơ linh tinh, nên không bận tâm.
Mắng thì mắng, có mất miếng thịt nào đâu.
Thế là ông bị mắng suốt một tuần, ngày nào ngủ cũng gặp người đó mắng từ đầu giấc mơ đến cuối giấc mơ.
Chỉ cần ông ngủ là người kia lại xuất hiện, vừa mắng vừa nhảy, vừa chỉ tay vào mặt ông mà chửi, có khi còn đạp lên giường mà mắng, bóp cổ mà mắng.
Đủ kiểu mắng.
Ban đêm không ngủ được, ban ngày mệt mỏi rã rời.
Dương Bằng không chịu nổi nữa, đành đến miếu xin một lá bùa để dưới gối.
Không ngờ lại hiệu nghiệm, từ đó trở đi ông không còn gặp ác mộng nữa, ngủ ngon một mạch đến sáng.
Chuyện này cũng đã qua một thời gian, nếu Tô Nhiên không nhắc, có khi ông đã quên mất.
Nghĩ vậy, ông kể lại:
“Đúng là trước đó tôi có mơ thấy có người chửi tôi, giấc mơ mờ mịt, không thấy rõ mặt, cũng không chắc là ông già hay không. Mơ suốt sáu, bảy ngày liền, đến mức tôi phải xin bùa để ngủ cho yên.”
Tô Nhiên cong môi cười, hỏi tiếp:
“Anh có biết vì sao ông ấy lại mắng anh không?”
Dương Bằng ngớ người:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chẳng phải chỉ là giấc mơ thôi sao? Làm gì có lý do gì.”
Tô Nhiên lắc đầu:
“Những giấc mơ linh tinh thì không sao, nhưng nếu mơ lặp đi lặp lại cùng một chuyện, thì nhất định là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?” Dương Bằng bán tín bán nghi hỏi.
Ông thật sự muốn biết — người đó rốt cuộc có thù oán gì mà mắng ông cả tuần không nghỉ.
Tô Nhiên ngước mắt, nhìn thẳng vào ông:
“Ông ấy mắng anh, là vì anh đã đào nhầm mộ, đào trúng mộ của người ta.”
Vừa dứt lời, cả Nguyên Thanh, Mao Tiểu Phàm và ông chủ quán đều sững sờ.
Trời đất, lại đi đào trúng mộ người ta à?!
Chửi suốt bảy ngày vẫn còn nhẹ đấy!
Thấy cả đám người mặt biến sắc, Dương Bằng cũng hơi xấu hổ, vội giải thích:
“Tôi không cố ý đâu, trước kia bên cạnh mộ tổ nhà tôi có một tảng đá làm mốc, lần này về thì thấy đá biến mất rồi.
Thành ra lúc đầu tôi đào nhầm, nhưng phát hiện sai thì tôi lấp lại ngay. Sau đó cũng đã tìm đúng mộ tổ rồi nên mới dời đúng.”
Người ở quê không mấy ai chôn cất trong nghĩa trang, đa số đều chôn ở các ngọn đồi gần nhà.
Mộ tổ nhà Dương Bằng cũng vậy, có đến bảy tám cái, đều nằm rải rác trên một ngọn núi gần đó, nhiều ngôi mộ xưa cũ đến mức không còn bia, chỉ còn gò đất.
Trà Đá Dịch Quán
Ông thường dựa vào tảng đá lớn để xác định vị trí, ai ngờ lần này tảng đá lại biến mất.
Không có mốc tham chiếu, một số mộ không có bia ông không thể nhận ra, thế là mới đào nhầm.
Dù vậy, ông nhanh chóng phát hiện và lấp lại.
Tô Nhiên nhìn ông, tiếp tục hỏi:
“Mộ tổ nhà anh đã được chuyển đi, vậy cái mộ mà anh đào nhầm thì sao? Anh xử lý thế nào?”
Lúc này, Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm đều ngưng ăn, cùng với ông chủ quán tám con mắt đổ dồn về phía Dương Bằng, khiến ông thấy cả người phát lạnh.
Cảm giác như chỉ cần ông dám nói "không làm gì cả", là sẽ bị bốn người xông lên đập cho một trận.
Dương Bằng căng thẳng đến nói lắp:
“Tôi… tôi… cũng lấp lại rồi mà?”
Nghe vậy, sắc mặt của Nguyên Thanh, Mao Tiểu Phàm và ông chủ quán dịu xuống.
Tô Nhiên thì trừng mắt lườm ông:
“Anh đúng là lấp lại, nhưng vì muốn kịp giờ lành, nên anh chỉ đắp đất sơ sài vài cái rồi thôi, có chịu nện chặt đâu.
Mấy hôm liền mưa to, nước mưa cuốn trôi lớp đất mỏng trên mộ. Mộ đó lại là mộ cô hồn, không con không cháu, chẳng ai đến thăm viếng hay dời đi.
Ban đầu chính quyền định để cuối cùng sẽ gom lại xử lý, chôn cất đàng hoàng.
Nhưng vì anh đào bậy, lấp hời hợt, đất bị mưa cuốn mất, t.h.i t.h.ể bên trong vốn đã mục nát theo thời gian, gặp nước liền rã hết.
Thế là người ta bị lộ t.h.i t.h.ể giữa đồng hoang, ban ngày thì phơi nắng, ban đêm thì dầm mưa, thê thảm vô cùng.”
Tới đây, Tô Nhiên dừng lại một chút, giọng trách móc:
“Anh nói xem, nếu đổi lại là anh, anh có tìm kẻ đào mộ không?”
Lúc đó đúng là vì muốn kịp giờ lành mà Dương Bằng quá hấp tấp, không nghĩ đến hậu quả, chỉ lấp đất qua loa, vái cái là xong.
Ông cũng từng định bụng hôm khác sẽ mua ít vàng mã nhang đèn đến xin lỗi đàng hoàng, nhưng sau đó công việc ngập đầu nên quên béng.
Ai mà ngờ chuyện lại thành ra thế này?
Chuyện này khác gì đào mộ phơi xác người ta ngoài đồng chứ?!
Quá thất đức!
Nếu có ai dám làm vậy với mình, ông cũng sẽ đội quan tài sống dậy mà đập cho một trận.
Không trách được người kia trong mơ mắng ông tới tấp.
Đúng là đáng mắng thật!
Dương Bằng thầm rủa mình vài câu, nghĩ tới những chuyện vừa qua mà lạnh cả sống lưng, run giọng biện bạch:
“Tôi… tôi thật sự không cố ý mà…”