Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 161: Hết giận rồi



Tô Nhiên liếc mắt nhìn anh ta:

“Lúc đầu ông ấy cũng chẳng định làm gì anh đâu, chỉ muốn vào giấc mơ nói chuyện với anh, nhắc anh sửa lại ngôi mộ đó thôi.

Anh không nhìn rõ được ông ấy là vì tất cả những thứ trên người ông đã bị mưa cuốn trôi, chỉ còn lại bộ xương trắng, chẳng còn áo quần gì cả, thân thể trần truồng nên mới xấu hổ không dám hiện rõ mặt.

Nhưng anh bị nhắc nhở bao nhiêu lần mà vẫn làm ngơ, trong khi ông ấy thì ngày ngày bị phơi nắng khổ sở, cuối cùng tức quá, nói không được thì chỉ còn cách đến tìm anh báo thù.”

Nghe Tô Nhiên nói vậy, mặt Dương Bằng tái mét, hối hận đến ruột gan cũng xanh lè.

Nghĩ đến việc người nhà liên tiếp gặp tai họa đều là do mình cẩu thả mà ra, anh ta hận không thể tự vả mình vài cái cho tỉnh.

Lúc đó gấp làm gì, nếu đắp đất cho chắc chắn thì cha, vợ, em gái, con trai đâu đến nỗi chịu khổ như thế.

Dương Bằng đầy hối hận.

Ông chủ quán hiểu rõ ngọn ngành thì vỗ vai anh ta thở dài, vẻ mặt rõ ràng là đang trách móc: chuyện này đúng là anh sai rồi.

Dương Bằng biết chuyện là do mình làm ẩu, trong lòng vừa hối hận vừa lo lắng, suýt nữa thì bật khóc:

“Đại sư, cô phải tin tôi, tôi thật sự không cố ý!”

Một lúc lâu, Tô Nhiên cũng không biết nên đồng cảm với Dương Bằng, hay là thương cảm cho cụ ông bị đào mộ kia nữa.

Cô xòe tay, bình thản nói:

“Anh tin tôi cũng vô ích, phải để ông cụ tin mới được.”

“Thế… thế phải làm sao ạ?”

Dương Bằng sắp khóc luôn rồi:

“Đại sư, tôi phải làm gì đây?”

“Rất đơn giản, cải táng lại. Mua đầy đủ hương, nến, vàng mã, thành tâm xin lỗi người ta, rồi chọn một chỗ tử tế để an táng lại.”

Tô Nhiên liếc nhìn anh ta, khẽ thở dài:

“Thôi được rồi, anh dẫn tôi đi xem cái mộ kia trước đã.”

Nghe vậy, Dương Bằng mừng rỡ, lập tức gật đầu:

“Được, được ạ!”

Tô Nhiên thì vẫn thong thả, còn Dương Bằng thì chẳng chờ thêm được phút nào, lập tức lái xe chở họ vội vã lao về quê.

Mất khoảng hai tiếng, họ tới quê nhà Dương Bằng.

Dương Bằng mua đủ mọi vật dụng cần thiết, dẫn theo Tô Nhiên và thầy trò Nguyên Thanh lên một ngọn đồi nhỏ.

Đồi không cao, ngôi mộ bị đào nhầm nằm ngay lưng chừng núi.

Dựa vào trí nhớ, Dương Bằng tìm được ngôi mộ đó.

Mộ đã bị nước mưa xói thành một cái hố lớn, bên trong đọng nước, bộ xương trắng toát còn lộ ra ngoài.

Nhìn cảnh đó, Dương Bằng thấy xót xa trong lòng.

Tô Nhiên quan sát cái hố nước từng là ngôi mộ, rồi đảo mắt nhìn quanh, bỗng bật cười nhẹ.

Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm nhìn theo ánh mắt cô.

Chỉ thấy dưới một gốc cây gần đó, một ông lão trần truồng đang hoảng hốt trốn ra sau thân cây vì thấy có người đến.

Đây vốn là khu đất mồ mả, bình thường chẳng có ai qua lại, nay bỗng dưng xuất hiện nhiều người khiến ông lão tò mò.

Ông trốn sau thân cây, thò đầu ra nhìn, biết rõ người sống không thấy được mình, nhưng vì đang không mặc gì nên ông vẫn ngại ngùng.

Nhìn qua vài lần, ông liền nhận ra Dương Bằng.

Vẻ tò mò trên mặt lập tức hóa thành giận dữ, ông lão nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị lao ra đ.ấ.m người.

Nhưng vừa bước ra một bước, ông chợt nhớ mình không mặc đồ, lập tức thụt lại, hai tay che chỗ quan trọng, mặt đỏ bừng bừng.

Trời ơi, suýt nữa thì quên mất là mình đang trần như nhộng!

Ngay lúc đó, Tô Nhiên và hai thầy trò cũng nhìn sang.

Ông lão đỏ đến tận mang tai, lẩm bẩm:

“Chết rồi c.h.ế.t rồi, đừng nói ba người này thấy được mình nha…”

“Trời ơi, c.h.ế.t cả trăm năm rồi mà vẫn còn mất mặt thế này, đúng là mất mặt đến tận nấm mồ.”

Ông lão vừa xấu hổ vừa ngượng chín cả mặt.

Tô Nhiên thấy vậy thì ra hiệu mắt với hai người còn lại, ba người liền quay mặt đi, vờ như chẳng nhìn thấy gì cả.

Nghe thấy tiếng Tô Nhiên cười, Dương Bằng thắc mắc hỏi:

“Đại sư, có chuyện gì à?”

“Không có gì. Nếu anh không có việc gì khác, thì có thể bắt đầu cải táng được rồi.”

Dương Bằng vội gật đầu:

“Không có không có, tôi đi gọi người ngay.”

Tô Nhiên lắc đầu, ngăn lại:

“Không được gọi ai hết, chuyện này phải do anh tự tay làm.

Còn nữa, tôi thấy cũng không cần chọn chỗ mới làm gì, cứ chôn cạnh tổ mộ nhà anh là được, để tổ tiên trông chừng cho, anh thấy sao?”

“Được ạ, đại sư nói sao tôi nghe vậy!”

Lúc này đến lượt Nguyên Thanh ra tay. Những chuyện như cải táng, xem phong thủy, ông là chuyên gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chuyện này để bần đạo lo.” Nguyên Thanh cười tít mắt:

“Sư phụ nghỉ ngơi đi, đoạn sau để tôi xử lý.”

Tô Nhiên đồng ý.

Tổ mộ nhà Dương Bằng cũng không xa, đi bộ chừng hai mươi phút là tới.

Nguyên Thanh đi cùng Dương Bằng qua đó, xem phong thủy, chọn vị trí tốt.

Dương Bằng xắn tay xẻng đào huyệt. Anh ta vốn làm công trình nên sức vóc không thiếu, hơn nửa tiếng là đào xong cái huyệt.

Sau đó, theo lời chỉ dẫn của Nguyên Thanh, anh dựng tạm mái che bên ngôi mộ bị hỏng, bày hương đèn, đốt vàng mã, rồi nhẹ nhàng nhặt từng khúc xương, lau sạch sẽ, đặt vào quan tài mới mua sẵn.

Quan tài là loại làm sẵn, vừa mới chở đến.

Trong lúc Dương Bằng làm việc, ông lão kia vì tò mò không nhịn được, từ sau gốc cây ló ra, lấy hai cái lá to che người, đi tới một chỗ gần họ để nhìn.

Thấy Dương Bằng lau xương mình cẩn thận, ông lão gật gù hài lòng.

Một tay cầm lá che người, một tay cầm con gà quay vừa được cúng, ông vừa ăn vừa xem, tâm trạng tốt đến mức không còn giận nữa.

Khi Dương Bằng lau xong xương, đậy nắp quan tài lại.

Tô Nhiên dán một lá bùa lên quan tài, rồi trước mắt mọi người, cái quan tài nặng trịch ấy… tự động bay lên, hướng về huyệt mới đã đào sẵn mà bay tới!

Dương Bằng tròn mắt nhìn chiếc quan tài bay lơ lửng, rơi đúng vào huyệt mới, sững sờ như tượng đá.

Trà Đá Dịch Quán

Miệng há hốc, một lúc sau vẫn không nói nên lời, trong lòng đã coi Tô Nhiên như thần tiên sống.

Tô Nhiên gọi anh ta:

“Xong rồi, đừng ngẩn ra nữa, lấp đất đi.”

Dương Bằng hoàn hồn, hỏi với vẻ không yên tâm:

“Đại sư, vậy là xong rồi à? Không cần làm lễ gì sao?”

Tô Nhiên lườm anh một cái:

“Lễ nghi cái gì? Chuyển mộ xong là được rồi.”

Dương Bằng: “…”

Thôi, đại sư nói gì thì nghe nấy.

“Ờ.”

Anh ta đáp rồi bắt đầu xúc đất lấp mộ.

Sau khi cải táng xong, Dương Bằng còn mua thêm nhiều đồ cúng như quần áo vàng mã, trái cây, đồ ăn, rồi làm lễ cả phần mộ tổ tiên nhà mình nữa.

Khi cúng tổ tiên, anh kể rõ đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng còn nói thêm một câu:

“Mong các cụ phù hộ, chăm sóc ông ấy giúp con.”

Biết ông cụ không có con cháu, Dương Bằng muốn nhờ tổ tiên trông nom ông.

Chỉ là, trong tai các cụ nhà họ Dương, chữ “chăm sóc” này… bị hiểu theo một nghĩa hơi khác.

Thế là, ông lão mới thay bộ quần áo giấy đẹp đẽ kia, lập tức bị một đám cụ ông cụ bà nhà họ Dương vây quanh dạy dỗ một trận.

Ông lão tội nghiệp rụt cổ chịu trận, nước miếng văng đầy mặt mà không dám lau.

Mọi việc xong xuôi, trời cũng đã tối.

Thấy Dương Bằng đang thu dọn chuẩn bị về, đám cụ già dưới bóng cây khoác vai nhau ra tiễn.

Tô Nhiên đi được vài bước bỗng quay đầu nhìn họ.

Một đám ông cụ khựng lại, đặc biệt là ông lão ban đầu không mặc quần áo.

Ông ngơ ngác nhìn cô, mặt bỗng đỏ bừng:

“Cô… cô nhìn thấy tôi à?”

Tô Nhiên cười ranh mãnh:

“Đúng rồi, trừ Dương Bằng ra, bọn tôi đều thấy được ông đấy.”

Ông lão che mặt, rên rỉ:

“Trời ơi mẹ ơi, tôi hết trong trắng rồi…”

Nguyên Thanh cười ha ha:

“Lão huynh đừng lo, chúng tôi đùa đấy, không thấy gì đâu.”

“Thật á? Tôi đẹp trai phong độ vậy mà các người không lén nhìn tôi sao?” Ông lão buông tay che mặt, nghi ngờ nhìn họ.

Tô Nhiên: “…”

Cô dọa:

“Tin không, tôi đá ông bay về âm phủ luôn giờ?”

“Đừng đừng, tôi đùa thôi mà.” Ông lão sợ quá chui tọt sau lưng đám cụ nhà họ Dương, không dám lộ mặt nữa.

Tô Nhiên nhìn mấy cụ ông cụ bà, hỏi:

“Còn các người thì sao? Có cần tôi đưa về âm phủ không?”

Cụ tổ lớn tuổi nhất nhà họ Dương cười đáp:

“Không dám phiền đại sư đâu ạ, bọn tôi đều đã báo danh bên âm phủ rồi, chỉ là còn phải chờ rất lâu mới được đầu thai, rảnh rỗi nên ở lại quanh mộ hưởng chút hương khói thôi. Đại sư yên tâm, bọn tôi không đi đâu cả.”

Những người khác cũng rối rít gật đầu.