Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 162: Chúng tôi không nói chuyện tình cảm, chỉ nói đến tiền



Đám tổ tiên của Dương Bằng sợ Tô Nhiên không tin lời mình, liền lấy giấy thông hành địa phủ ra cho cô xem.

“Đây, cô xem đi, đây là giấy thông hành của bọn tôi, có dấu của địa phủ đàng hoàng. Bình thường chúng tôi không xuất hiện đâu, chỉ lúc được cúng hương mới ra ngoài đi dạo một chút, tuyệt đối không làm điều xấu.”

Một đám hồn ma rụt rè nhìn Tô Nhiên, sợ cô không vui là quét sạch cả bọn luôn.

Tô Nhiên xem kỹ giấy thông hành, thấy có dấu đỏ địa phủ, đúng là thật.

Cô gật đầu:

“Không cần lo. Chỉ cần các người không chạy loạn, không hại người, tôi sẽ không quản.”

Đám ông bà cụ thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn yên tâm.

Nói xong chuyện của họ, Tô Nhiên quay sang nhìn ông lão đáng thương bị đào nhầm mộ:

“Còn ông thì sao? Làm sao lại thành ra thế?”

Biết chính nhờ cô gái này mà mình mới được chôn cất tử tế, ông lão rất biết ơn Tô Nhiên. Vừa nghe cô gọi tên, ông vội chen khỏi đám hồn ma, nhanh chóng phi đến trước mặt cô.

Trà Đá Dịch Quán

Tô Nhiên phẩy tay bảo những hồn ma khác rút lui.

Một đám hồn liền biến mất tăm, không ngoái đầu lại lấy một lần.

“Đến rồi, đến rồi, đại sư, để tôi kể cô nghe.”

Ông lão kính cẩn nói:

“Lão hán tôi tên là Phùng Xương Bình, từng làm nghề buôn vải. Năm xưa tôi và đại ca mang mấy trăm lượng bạc đi tỉnh khác lấy hàng.

Trên đường đi bị trễ, lỡ mất quán trọ nên phải ghé nhà một người dân xin ở nhờ.

Nhà đó đối đãi rất tử tế, không chỉ cho tá túc mà còn cơm ngon rượu ngọt tiếp đãi. Chúng tôi tưởng gặp được người tốt, ai ngờ lại vào hang sói.

Cả nhà bốn người kia thấy túi bạc nặng liền nổi lòng tham, đợi chúng tôi ngủ say thì định trộm bạc đi.

Không ngờ đại ca tôi bị buồn tiểu tỉnh dậy, bắt gặp họ đang lấy trộm đồ, thế là lao vào giằng co.

Tôi cũng bị tiếng ồn đánh thức, thấy vậy liền nhào vào giúp một tay.

Bọn họ sợ gây ồn ảnh hưởng hàng xóm, liền ra tay độc ác.

Tôi bị họ lấy cuốc bổ vào sau đầu.”

Vừa kể, ông Phùng vừa quay đầu lại cho Tô Nhiên xem vết thương. Mọi người mới nhận ra sau đầu ông có một vết nứt to khủng khiếp.

Mắt ông ngân ngấn lệ, kể tiếp:

“Đại ca tôi toàn thân thương tích, biết nếu đánh tiếp thì cả hai đều chết, liền đẩy tôi ra cửa, hô to ‘chạy mau’, rồi liều mình giữ chặt cửa không cho tôi quay lại.

Tôi may mắn thoát thân, nhưng đêm hôm khuya khoắt, lại ở nơi xa lạ, không dám cầu cứu ai mà chỉ dám tìm đường đến nha phủ báo án.

Khi chạy đến vùng này thì do mất m.á.u quá nhiều nên tôi ngất xỉu.

Một ông lão trong làng phát hiện ra tôi, đưa tôi về nhà cứu chữa.

Nhưng do vết thương quá nặng, vài ngày sau tôi vẫn không tỉnh lại, rồi qua đời.

Ông lão kia chôn tôi ở sườn đồi này, vì không biết tên tuổi quê quán nên không lập bia mộ.”

Ông Phùng nghẹn ngào:

“Sau đó tôi từng quay lại ngôi nhà kia tìm, nhưng đã không còn ai, không rõ đại ca tôi sống hay chết.

Vì nhớ thương đại ca nên tôi vẫn ở đây không đi, nghĩ rằng nếu ông ấy còn sống nhất định sẽ đến tìm tôi, nếu đã c.h.ế.t thì hồn phách chắc cũng quanh đây, chúng tôi sẽ có ngày gặp lại.

Thế là tôi chờ, chờ mãi hơn trăm năm vẫn không gặp được ông ấy.

Cho đến mấy ngày trước, cậu kia đào nhầm mộ, khiến tôi phơi xác nơi hoang dã.

Tôi mới vào giấc mơ của cậu ấy nói lý lẽ, ai ngờ cậu ấy cứng đầu như khúc gỗ, nói gì cũng không thèm phản ứng.

Tôi tức quá, càng nói càng giận, vì tôi vốn đã có oán khí do c.h.ế.t oan, cậu ấy không để ý đến tôi, tôi tức đến mức khí càng nặng, nên mới khiến nhà cậu ấy xui xẻo liên tục.”

Nói đến đây, giọng ông Phùng nhỏ dần, thỉnh thoảng còn liếc Tô Nhiên một cách đáng thương.

Nhìn thật đúng là tội nghiệp không ai bằng.

Nhưng Dương Bằng cũng không chịu thua, ấm ức nói:

“Đại gia, tôi thừa nhận đào nhầm mộ khiến ông bị mưa cuốn ra là lỗi của tôi. Nhưng tôi đâu có cố tình không để ý đến ông chứ!

Nói thật, trong mơ ông lại còn ‘che mặt’ bằng mấy lớp hiệu ứng, tôi nhìn chẳng rõ mặt, nói gì cũng mơ hồ, nghe cũng không ra, tôi biết đường nào mà đáp?”

Ông Phùng bĩu môi, ngượng ngùng quay mặt đi:

“Tôi không mặc đồ, đương nhiên không thể để anh nhìn rõ rồi. Tuy tôi già rồi, nhưng danh tiết vẫn phải giữ chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặt ông đỏ như gấc chín.

Ông đã c.h.ế.t cả trăm năm, quần áo cũng nát hết từ lâu, trận mưa đó khiến xương cốt trơ ra, trần như nhộng.

Suốt bao năm qua, ông từng cố gắng báo mộng cho người nhà nhưng không thành.

Ai ngờ lại có thể vào được giấc mơ của Dương Bằng.

Lúc ấy vui quá, ông bứt hai cái lá to che người rồi lao vào mơ của cậu ta.

Ngoài việc muốn được chôn cất lại, ông còn muốn nhờ tìm giúp người thân.

Ai ngờ Dương Bằng lại chẳng hiểu gì cả.

Tô Nhiên nghe xong, nói:

“Chuyện của ông đã giải quyết rồi, ở lại đây cũng không thích hợp nữa, tôi đưa ông về địa phủ nhé.”

Ông Phùng lập tức lắc đầu, kiên quyết:

“Không! Tôi chưa tìm được đại ca, tôi không đi!”

“Vậy thì sao?” Tô Nhiên nhướng mày hỏi.

“Đại sư, xin cô thương xót một chút, giúp tôi tìm anh ấy được không?”

Ông Phùng nhìn cô, vẻ đáng thương lại càng rõ.

Lúc này, Nguyên Thanh – nãy giờ đứng làm nền – cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng.

Ông hắng giọng, chụm ngón cái và ngón trỏ lại xoay xoay, nói:

“Người tu đạo như chúng tôi không nói chuyện tình cảm, chỉ nói đến tiền. Mười tám nghìn tệ.”

Nghe vậy, mặt ông Phùng nhăn lại như khổ qua:

“Đại sư à, người tôi còn sạch hơn túi, lấy đâu ra tiền? Miễn giảm có được không?”

Nguyên Thanh lắc đầu:

“Không được.”

“Vậy thôi khỏi…”

Ông Phùng quay người, buồn bã chuẩn bị rời đi.

“Ê ê đừng đi! Có duyên gặp nhau, thôi tôi giảm giá cho, hai nghìn, thế nào?”

Nguyên Thanh thấy ông định bỏ đi, vội gọi lại, “Hai nghìn!”

“Nhưng tôi còn chẳng có hai hào…”

“Thôi để tôi trả đi.” Dương Bằng chen vào:

“Coi như tôi đền bù việc đào nhầm mộ.”

“Được! Quyết định vậy đi.” Nguyên Thanh lập tức gật đầu.

Ông Phùng nhìn Tô Nhiên:

“Thật sao?”

Tô Nhiên gật đầu:

“Được rồi, tôi sẽ giúp ông tìm người. Nhưng hôm nay muộn rồi, để mai nhé.”

“Được được, cảm ơn đại sư!”

Ông Phùng mừng rỡ, liên tục cảm ơn.

Sau đó ông đi theo Tô Nhiên xuống núi. Tối đó, mọi người tìm khách sạn gần đó nghỉ lại. Tô Nhiên ở một phòng, Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm một phòng, còn ông Phùng – đương nhiên – ở chung với Dương Bằng.

Sau khi ăn tối, Tô Nhiên lại như thường lệ mở livestream.

Lập tức, vô số cư dân mạng nhận được thông báo liền tràn vào phòng livestream.

Tô Nhiên trò chuyện vài câu, rồi phát lì xì may mắn.

Người trúng thưởng đầu tiên có nickname là [Cỏ Nhỏ Cô Đơn].

“Chúc mừng bạn [Cỏ Nhỏ Cô Đơn], chuẩn bị nhé, tôi sẽ gửi lời mời video call ngay đây.”

【Khắp núi khỉ – m.ô.n.g tôi đỏ nhất】đã tặng bạn Thiên sứ yêu thương ×6

【Tôi là Steve Jobs tiếp theo】đã tặng bạn Chứng nhận Đại thần ×88

【Dị ứng với đi làm】đã tặng bạn Show-er ×2