Lời mời kết nối livestream vừa gửi đi đã lập tức bị đối phương từ chối. Tô Nhiên lại gửi lần nữa, vẫn bị từ chối.
【Sao thế nhỉ, dù không muốn xem thì cũng nên bắt máy nói một câu chứ.】
Tô Nhiên không bỏ cuộc, tiếp tục gọi. Lần này chuông reo khá lâu mới được kết nối.
Một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc đồ bệnh nhân sọc trắng xanh xuất hiện trên màn hình.
Cô ấy có gương mặt khá xinh, nhưng rất gầy, quầng thâm dưới mắt rõ rệt.
Người trúng “bao lì xì livestream” thường là vui mừng hoặc căng thẳng, nhưng cô gái này lại thuộc kiểu thứ ba — không vui cũng chẳng sợ, như một nhà sư không vướng bụi trần.
Đôi môi khô nẻ của cô khẽ mấp máy, do dự một lúc mới nói:
“Chị chủ phòng à, em… cũng không biết sao lại được chọn. Em chỉ bấm đại thôi, chẳng có chuyện gì cần xem cả.”
Cô nói là “bấm đại”, nhưng với những người đã ngồi canh hàng giờ mà vẫn không được chọn thì câu này đúng là chọc giận người ta.
【Quả nhiên, có vài người nằm viện là có lý do! Không phải vì nói chuyện đáng ghét nên mới bị đánh vào viện chứ?】
【Câm miệng đi, tôi dùng mười cái tài khoản, gọi cả ông bà nội ngoại, cha mẹ, cô chú bác anh em họ hàng tới cũng không trúng đây này!】
【Cá chép thần may mắn à, chị cố tình chọc tôi tức đúng không? Đừng nói nữa, tôi tức c.h.ế.t luôn!】
【Đúng là kiểu nói chuyện khiêu khích ngầm!】
Trà Đá Dịch Quán
【Tôi thấy đây gọi là “có duyên” đấy. Người cần giúp sẽ dễ được chọn hơn, không trúng lại chứng tỏ nhà mình đang yên ổn.】
Tô Nhiên thấy các bình luận ấy thì bật cười:
“Có gì mà tranh cãi? Được chọn trúng là xui đó, không được chọn mới là tốt.”
【Nói cũng đúng ghê.】
【Nghe xong câu này, tự nhiên thấy an ủi.】
【Tôi cảm thấy khí huyết lưu thông, bao tử dễ chịu, thậm chí bệnh táo bón mấy năm cũng khỏi luôn.】
【Chị livestream xinh lại biết dỗ ngọt, đúng là lời nói làm người ta nguôi giận.】
“Xin lỗi chị livestream, em thật sự không có chuyện gì cần xem, hay là nhường cơ hội cho người khác nhé.”
Cô gái định ngắt kết nối, nhưng Tô Nhiên cau mày, vội ngăn lại:
“Đừng vội. Đã được chọn thì là có duyên. Hay để chị xem thử cho em nhé?”
“Vậy… cũng được, chị cứ xem đại đi.”
Tô Nhiên không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề:
“Em tên là Ngô Chiêu Đệ, năm nay 22 tuổi. Vài ngày trước bị tai nạn xe, may mắn giữ được mạng nhưng chân phải thì bị cắt cụt.”
Cô gái sững người, ánh mắt chấn động:
“Chị… sao chị biết?”
Tô Nhiên thở nhẹ:
“Không chỉ vậy đâu, tôi còn biết chân em vốn có thể giữ lại được. Chẳng qua cha mẹ em không muốn cho em phẫu thuật, trì hoãn mất thời điểm điều trị tốt nhất, mới khiến em phải cắt cụt.”
Ngô Chiêu Đệ cố nén nước mắt, cười thảm:
“Chị nói đúng. Họ cố tình kéo dài thời gian để em phải cắt chân, chỉ vì muốn lấy tiền bồi thường.”
Cả phòng livestream chấn động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
【Thật hay giả vậy? Có cha mẹ nào tàn nhẫn vậy sao?】
【Dù gì họ cũng nuôi nấng mình, giờ bị tai nạn rồi, tranh thủ lấy tiền bồi thường cũng chẳng sai.】
【Cái đứa nói câu trên ăn phân sống à? Dám nói câu đó nữa là tôi lần theo IP tới tận nhà đấy.】
【Không phải con ruột chăng?】
“Không đâu,” Tô Nhiên vừa đọc được bình luận, liền lên tiếng:
“Họ là cha mẹ ruột của Ngô Chiêu Đệ. Mà đây không phải lần đầu em ấy gặp tai nạn, đúng không?”
Ngô Chiêu Đệ khựng lại một lúc, cố nở nụ cười gượng, nhưng nỗi buồn trong mắt không cách nào che giấu.
“Đúng vậy, em đã gặp phải bốn lần ‘tai nạn’ rồi.
Năm ngoái, nhà em từng bị cháy. Hôm đó mẹ và em trai đều ra ngoài, chỉ có em và ba ở nhà.
Lúc đó em đang ngủ trưa thì bị khói làm sặc tỉnh. Em vừa mở mắt đã thấy ba em chạy ra khỏi nhà. Ông ấy không gọi em, không quay lại cứu em, thậm chí còn khóa trái cửa ngoài.
Em đập vỡ cửa kính, liều mạng kêu cứu. May mà cô hàng xóm nghe thấy gọi cứu hỏa, lính cứu hỏa đến kịp nên em mới sống.”
Ngô Chiêu Đệ cố kìm nén:
“Khi em được đưa ra, đã hôn mê. Nhưng lúc xe cứu thương đến, ba em cản lại, không cho đưa em đi viện. Ông ấy nói em chỉ bị dọa thôi, nghỉ ngơi chút là khỏi.”
Cô nghẹn giọng tiếp tục:
“Lần nữa là nửa năm trước. Mẹ kéo em đi mua rau. Mới bước xuống được một tầng thì em té lăn từ cầu thang xuống, gãy chân phải.
Mẹ nói với ai cũng bảo do em bất cẩn, nhưng em nhớ rõ có người đẩy em.
Bà ấy nhận vài vạn tiền bồi thường, lại tiếc tiền chữa trị, chỉ bó bột sơ sài. Thuốc thì mua loại rẻ nhất.
Chuỗi sự việc dồn dập khiến em bắt đầu nghi ngờ. Em thấy chúng không thể trùng hợp như vậy.
Sau đó, em phát hiện mẹ em đã mua hơn chục cái bảo hiểm cho em từ một năm trước, người thụ hưởng đều là bà ấy.”
Ngô Chiêu Đệ rùng mình khi nhắc lại:
“Em bắt đầu sợ. Em nghi ngờ họ muốn g.i.ế.c em. Em không dám ở chung nữa, liền tìm cớ dọn ra ngoài.”
Cô im lặng một lúc, rõ ràng đang cố trấn tĩnh lại nỗi sợ.
“Nhưng dù em đã trốn xa, tai nạn vẫn xảy ra.
Một tuần trước, ba mẹ bảo em trai có bạn gái, hai bên gia đình đều hài lòng, rủ cả nhà đi du lịch để gắn kết tình cảm, bắt em xin nghỉ đi cùng.
Em không từ chối được, đành đi.
Giữa đường bị tai nạn, tình hình không nghiêm trọng, cả nhà chỉ bị trầy xước nhẹ.
Em ngồi ghế sau ở giữa. Khi em là người cuối cùng chuẩn bị xuống xe, họ lại khóa cửa.”
Ngô Chiêu Đệ càng kể càng đau đớn, ánh mắt u tối, giọng khản đặc:
“Em liều mạng đập cửa sổ, van xin họ mở cửa, nhưng không ai nhìn em.
Họ rõ ràng thấy em còn trong xe, vậy mà lại lạnh lùng quay đi. Ngay cả bạn gái của em trai cũng vờ như không thấy, chẳng buồn liếc mắt về xe.
Họ đứng ngoài làn dừng khẩn cấp, quan tâm nhau có sao không, chẳng ai đặt biển cảnh báo, cũng chẳng ai cứu em.
Họ cứ thế nhìn em bị xe sau tông mạnh, cả người lẫn xe lật nhào.”
Cô òa khóc, cảm xúc vỡ òa:
“Không ai cứu em cả! Không ai!!”