Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 169: Ký Ức Tiền Kiếp



“Có lẽ…” – Nam quỷ vẫn còn cố nói thêm – “Có lẽ cô ấy cũng hơi thích tôi, chỉ là bản thân chưa nhận ra thôi. Hơn nữa tôi… được rồi, tôi cũng thích cô ấy. Nếu không thì sao tôi chỉ dọa mỗi mình cô ấy chứ không dọa người khác? Tôi là một người đàn ông tốt, chỉ cần cô ấy chịu đi theo tôi, tôi nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.”

Tô Nhiên bị độ vô liêm sỉ của hắn làm cho choáng váng.

Lạc Y Y nghe xong suýt nữa tức đến ngất xỉu.

Chỉ dọa mỗi cô là vì thích cô?

Má ơi, cái tên “quỷ tự luyến” này bị ngu à?

Trong đầu chứa bao nhiêu cứt mới có thể khiến người ta buồn nôn đến mức này chứ.

Không thể nhịn nổi nữa, Lạc Y Y hít sâu mấy hơi rồi quay sang nhìn Tô Nhiên, cầu khẩn:

“Đại sư, cầu xin chị mau mau tiễn hắn đi giùm tôi. Nói thêm một câu với hắn nữa chắc tôi tức c.h.ế.t mất.”

Tô Nhiên vô cùng đồng tình với cô, chính mình cũng sắp không kìm nổi muốn ra tay.

Nam quỷ nghe thấy định tiễn hắn đi, lập tức bắt đầu bi lụy:

“Không được mà, tôi chưa đi được, cô ấy còn chưa chết, tôi phải chờ cô ấy cùng đi chứ… Hơn nữa, các người sao có thể đối xử với tôi thế này, tôi là một con quỷ tốt cơ mà…”

Cánh cổng địa phủ mở ra nhanh đến mức kỷ lục — đây là lần Tô Nhiên gọi quỷ môn nhanh nhất từ trước đến giờ.

Không buồn nói thêm lời nào với nam quỷ, Tô Nhiên chẳng thèm đá hắn mà trực tiếp dùng nội lực mạnh mẽ đẩy hắn bay thẳng vào cổng quỷ môn, rồi đóng cửa lại ngay tức khắc.

Nam quỷ rốt cuộc cũng bị tiễn đi.

Lạc Y Y thở phào một hơi, kích động ôm chặt lấy tay Tô Nhiên, nhớ lại những ngày qua liền bật khóc:

“Đại sư, cảm ơn chị nhiều lắm… Hu hu… Chị không biết hai ba ngày nay tôi sống ra sao đâu. Không ăn, không uống, không tắm, thậm chí chẳng dám đi vệ sinh, điện thoại không có sóng, không thể ra ngoài, kêu cứu cũng không ai nghe, còn cứ bị hắn nhe răng cười với tôi.. Tôi sợ c.h.ế.t đi được, chỉ dám trùm chăn trốn…”

Lạc Y Y tủi thân nước mắt giàn giụa.

Tô Nhiên nhìn bộ dạng hiện tại của cô, cứ như một con nghiện vậy, trong lòng không khỏi thấy thương xót.

Kiên nhẫn đợi cô xả hết tâm sự, đợi cảm xúc ổn định lại, Tô Nhiên đưa cho cô một lá bùa hồi phục sức khỏe.

Dưới tác dụng của bùa, cơ thể Lạc Y Y hồi phục thấy rõ bằng mắt thường.

Trong sự cảm ơn rối rít của Lạc Y Y, Tô Nhiên rời đi, dịch chuyển tức thời về lại khách sạn.

【Chị ơi, cái tên “quỷ tự luyến” này làm em tức sôi máu! Mau mau bóc bao lì xì tiếp theo đổi không khí đi!】

“Được, vậy chúng ta bóc bao lì xì cuối cùng hôm nay nhé~”

Phong bao lì xì lập tức bị giành sạch, người trúng là một netizen có ID: 【Đuổi theo xe tưới nước để ngắm cầu vồng】.

【Đuổi theo xe tưới nước để ngắm cầu vồng】 tặng bạn biểu tượng Thiên sứ yêu thương ×5

【Lông n.g.ự.c bốc cháy】 tặng bạn Trà sữa bobo ×2

【Chuyên gia hóng chuyện】 tặng bạn Hoa tươi ×6

……

Trong màn hình xuất hiện một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, nét mặt u sầu. Vừa thấy Tô Nhiên, cô liền vội vàng chào hỏi:

“Chào đại sư, tôi tên là Mạnh Vinh. Tôi nghi con trai mình bị trúng tà, chị có thể xem giúp tôi không?”

Tô Nhiên mỉm cười đáp lại:

“Trúng tà sao? Cô nói rõ xem chuyện cụ thể thế nào.”

Mạnh Vinh nhìn Tô Nhiên, thở dài rồi kể:

“Chuyện là thế này, con trai tôi năm nay năm tuổi. Từ sau khi biết nói, nó cứ luôn miệng nói mấy lời kỳ quái. Ý chính là, nó nói mình tên là Giang Hoài An, người thành phố Sơn bên cạnh, c.h.ế.t khi hơn bốn mươi tuổi, từng đi qua địa phủ rồi đầu thai trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nó kể cực kỳ rõ ràng, từ tên tuổi đến địa chỉ cụ thể đều chính xác.

Ban đầu chúng tôi không để tâm, tưởng trẻ con bịa chuyện chơi. Nhưng càng lớn, nó lại càng cư xử không giống trẻ con, mà giống như một người lớn thực thụ.

Từ nhỏ nó không chịu b.ú mẹ, chỉ uống sữa bột. Sau khi biết nói, suốt ngày nhắc mấy câu như ‘phi lễ chớ nhìn’, ‘phi lễ chớ động’…

Những đứa trẻ cùng tuổi nó thì chỉ biết nói vài câu đơn giản, phát âm còn ngọng nghịu. Nhưng con trai tôi nói lưu loát rành mạch như người lớn.

Tôi dạy nó phép tính một cộng một bằng mấy, nó nhìn tôi như nhìn người ngốc. Chị gái nó học lớp 9, không làm được bài toán, nó lại giải ngon ơ.

Không chỉ thế, nó biết tự mặc quần áo, tự đi vệ sinh, tự chơi, tự chăm sóc bản thân — chẳng cần ai lo lắng.

Ngoài những việc quá sức vì thể chất nhỏ bé, thì chuyện gì nó cũng làm thuần thục.

Tuy có chút kỳ lạ, nhưng chúng tôi vẫn thấy mừng, vì con thông minh, sau này chắc chắn học giỏi.

Nhưng càng lớn, nó càng hay gào lên đòi về nhà, đòi tìm vợ và con của nó.

Bất đắc dĩ, chúng tôi xin nghỉ phép, bế nó đi đến thành phố bên cạnh dò hỏi.

Theo địa chỉ nó nói, quả thực chúng tôi tìm được nhà đó.

Và đúng là y như lời nó kể — Giang Hoài An là chủ nhân của căn nhà, hơn mười năm trước vì cứu người mà c.h.ế.t khi 42 tuổi. Vợ anh ta là Vương Xuân Hoa, từ đó tới nay vẫn không tái giá, một mình nuôi con.

Chúng tôi nói rõ mục đích đến, lúc đầu Vương Xuân Hoa còn hoang mang, không tin.

Nhưng con trai tôi kể vanh vách chuyện quá khứ của họ. Bà ấy hỏi mấy chuyện riêng tư chỉ hai người biết, thằng bé đều trả lời đúng.

Sau đó nó ôm chặt Vương Xuân Hoa khóc nức nở, không chịu buông, cứ đòi ở lại với vợ mình. Nó còn bắt con trai ba mươi tuổi của Vương Xuân Hoa gọi mình là bố.

Cảnh tượng lúc đó… chị không tưởng tượng nổi đâu.

Nó không chịu về, chúng tôi phải cưỡng chế gỡ tay nó ra mới mang được về.

Từ hôm đó đến giờ, nó ủ rũ không vui, chẳng chịu ăn uống, gầy rộc cả người.

Đại sư, tôi thực sự không biết phải làm sao nữa. Chị có thể xem giúp — con tôi có phải bị trúng tà, hay bị linh hồn tên Giang Hoài An nhập vào?”

【Mẹ nó chứ ⊙?⊙! Có ký ức tiền kiếp thật ư?】

【Có khi không phải đầu thai đâu, mà là đoạt xác đấy! Bình thường xuống âm phủ thì phải uống canh Mạnh Bà, làm sao nhớ được chuyện kiếp trước?】

【Tôi đôi lúc cũng thấy mình từng đến một nơi chưa hề đi qua, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc.】

【Tôi thường mơ thấy những nơi chưa từng đến, nhưng sau lại thực sự đặt chân đến đó. Còn có cảm giác “déjà vu” – như thể đã từng trải qua rồi.】

【Canh Mạnh Bà pha loãng rồi chắc luôn…】

【Mạnh Bà: Mấy đứa muốn gây chuyện phải không? Coi ta là đồ trang trí chắc?!】

Tô Nhiên có chút suy nghĩ trong lòng, nhưng vẫn cần tận mắt xác nhận.

Cô liền nói với Mạnh Vinh:

“Có thể cho tôi gặp con trai cô một chút được không?”

Trà Đá Dịch Quán

“Được được.” – Mạnh Vinh vội vàng gật đầu.

Cô bước vào phòng ngủ, mở cửa. Cậu bé đang ngủ rất say.

Tô Nhiên nhìn lướt một cái, sau đó bảo Mạnh Vinh rời khỏi phòng.

“Con trai cô không bị trúng tà, cũng không bị vong nhập. Vậy thì chỉ còn một khả năng — những gì nó nói đều là thật.”

“Thật ạ?” – Mạnh Vinh kinh hãi – “Nó đúng là đầu thai của Giang Hoài An?”

Tô Nhiên nói ra điều mình nghi ngờ trong lòng:

“Chỉ là… Trước khi đầu thai ai cũng phải uống canh Mạnh Bà, đáng lý không thể nhớ kiếp trước. Đợi tôi một chút, tôi sẽ hỏi quỷ sai của địa phủ.”