Mạnh Vinh ánh mắt có phần mất mát, không nói gì thêm, chỉ yên lặng chờ đợi.
Trong lòng cô lúc này trăm mối tạp niệm, không biết nên làm thế nào cho phải.
Con trai cô luôn miệng nói muốn quay về, hiện giờ còn nhỏ thì chưa đi được, nhưng sau này lớn lên, liệu có bỏ cô mà quay lại gia đình kiếp trước không?
Đứa con do chính mình mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, làm sao có thể dễ dàng giao cho người khác?
Đúng lúc Mạnh Vinh đang nghĩ ngợi m.ô.n.g lung, Tô Nhiên đã viết tấu chương gửi cho Âm Vô Thường Bạch Lục.
Không bao lâu sau, Bạch Lục đã gửi thư hồi âm.
Trong thư nói rõ, địa phủ đã điều tra xác nhận có việc này thật.
Hóa ra là hôm đó Mạnh Bà xin nghỉ, để Mã Diện thay ca nấu canh. Kết quả Mã Diện kỹ thuật nấu canh không tốt, không kiểm soát được liều lượng, khiến đám hồn ma được đầu thai hôm ấy không bị xóa sạch ký ức.
May mà hôm đó số hồn đầu thai không nhiều, Mã Diện hiện cũng đã bị trừng phạt vì sự việc này…
Tô Nhiên xem xong thư, liền đem kết quả nói lại cho Mạnh Vinh:
“Âm sai hồi thư rồi, con trai cô đúng là có ký ức tiền kiếp.”
“Thật sự có ký ức tiền kiếp sao? Sao lại như vậy được?”
Tim Mạnh Vinh giật thót. Điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Tô Nhiên giải thích ngắn gọn:
“Nói đơn giản thì là con cô uống phải canh Mạnh Bà bị pha loãng, hiệu quả kém, nên mới xuất hiện tình huống như vậy.”
【Trời ạ, thật sự là canh Mạnh Bà bị pha nước à.】
【Thời buổi này, ngay cả canh Mạnh Bà cũng có hàng lỗi.】
【Tôi thấy có ký ức tiền kiếp cũng hay mà, như trong truyện xuyên không ấy, mở cheat đời người luôn.】
【Mạnh Bà lặng lẽ quay đầu rời đi…】
Mạnh Vinh vội vàng hỏi:
“Vậy… ngài là đại sư, ngài có thể giúp tôi nấu một bát canh Mạnh Bà cho con trai tôi uống không?”
Nghe vậy, Tô Nhiên bật cười, lắc đầu:
“Cô tưởng canh Mạnh Bà là muốn uống là uống à? Chỉ có hồn phách đầu thai mới được uống, người sống không thể uống được. Hơn nữa, chuyện dương gian, âm gian không được phép can thiệp.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Rõ ràng là do họ làm sai, sao lại mặc kệ được?”
Mạnh Vinh bắt đầu sốt ruột, “Đại sư, ngài có cách nào khác không? Làm sao để con tôi quên được ký ức tiền kiếp?”
Tô Nhiên trầm tĩnh đáp:
“Thật ra, con cô có ký ức tiền kiếp cũng chưa chắc là chuyện xấu. Cô cứ thuận theo tự nhiên là được.”
“Không được, tôi không đồng ý.”
Mạnh Vinh lập tức lắc đầu, “Đại sư, thằng bé là con tôi sinh ra, nếu nó nhớ tiền kiếp, thì lòng dạ cứ một mực muốn quay về gia đình cũ. Vậy tôi chẳng phải nuôi con cho người ta sao?”
Tô Nhiên nghĩ một lúc rồi gợi ý:
“Vậy thế này, nếu con cô có ký ức người lớn, thì cô hãy thử ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với nó. Có lẽ với ký ức ấy, tiền đồ của nó sẽ tốt hơn. Hai nhà kết thân, thỉnh thoảng qua lại, cũng là chuyện hay.
Nếu nó không đồng ý, hoặc cô vẫn muốn con quên sạch ký ức, thì cô quay lại tìm tôi. Tôi sẽ cho cô một tấm bùa mất trí, chỉ cần trước năm tuổi dùng, thằng bé sẽ quên hết ký ức cũ, bắt đầu lại như đứa trẻ bình thường. Cô thấy sao?”
Mạnh Vinh suy nghĩ một lát, cảm thấy Tô Nhiên nói rất chu toàn, liền gật đầu:
“Được, đại sư, tôi nghe lời ngài. Mai tôi sẽ nói chuyện với con trai, nếu cần dùng đến bùa, tôi sẽ quay lại tìm ngài.”
Tô Nhiên gật đầu.
Ngắt kết nối livestream, cô chuẩn bị đi tắm rửa rồi ngủ.
Còn trong phòng Dương Bằng, anh đang nằm gật gù trên giường, buồn ngủ díp mắt. Lão quỷ Phùng Xương Bình hiện thân khiến nhiệt độ trong phòng tụt mạnh, không cần mở điều hòa cũng mát lạnh.
Lão quỷ còn biết điều, điều tiết âm khí vừa phải, khiến không khí mát mẻ dễ chịu, khiến Dương Bằng càng thêm buồn ngủ.
Thấy anh sắp ngủ, Phùng Xương Bình liền chọc anh một cái:
“Đừng ngủ! Mau kể tiếp cho tôi nghe, bây giờ xã hội có chuyện gì hay ho không?”
Phùng Xương Bình rất tò mò về thế giới hiện đại. Khó khăn lắm mới rời được ngọn núi cũ, nhưng Tô Nhiên dặn không được đi lung tung, ông chỉ đành bám lấy Dương Bằng nghe kể chuyện.
Dương Bằng kể suốt cả đêm, ngáp liên tục:
“Bác à, bác nghe cả đêm rồi, bác là ma không ngủ cũng được, chứ con là người, con còn phải ngủ. Mai con còn phải lái xe đưa bác đi tìm đại ca của bác nữa đó. Hay bác qua tán gẫu với đạo trưởng Nguyên Thanh đi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phùng Xương Bình bĩu môi:
“Ta là quỷ, còn hai người họ là đạo sĩ, để ta qua đó nói chuyện chẳng phải là gà chúc Tết sói sao? Thôi đi, ta còn chưa ngu đến thế.”
Dương Bằng vội chùm chăn:
“Vậy thì con ngủ đây. Đừng gọi con, cũng đừng chui vào mơ của con, càng không được dọa con đấy.”
“Được rồi được rồi.”
Trà Đá Dịch Quán
Phùng Xương Bình bực mình khoát tay:
“Ngủ đi.”
…
Sáng hôm sau, Phùng Xương Bình nhập hồn vào tiểu nhân giấy, ngồi tựa vào kính chắn gió trước xe, hai tay bám lấy cần gạt nước, bị gió thổi nghiêng ngả, vô cùng thích thú với cảm giác tốc độ.
Ông chỉ đường theo ký ức, Dương Bằng lái xe đưa họ đến ngôi làng từng tá túc năm xưa.
Nhà Dương Bằng gọi điện báo: chỉ sau một đêm, lưng cha anh khỏi hẳn, bệnh ung thư v.ú của em gái hóa ra là chẩn đoán sai, còn con trai bị gãy chân thì chẳng sao cả.
Anh vui mừng khôn xiết, sau khi đưa Tô Nhiên và mọi người đến nơi thì lái xe quay về.
Ngôi làng vẫn còn, nhưng căn nhà nhỏ năm xưa giờ đã biến thành biệt viện cao tường, phồn thịnh hơn xưa rất nhiều.
Thời tiết oi bức, chẳng có ai đi lại ngoài đường.
Mọi người tìm đến đúng vị trí nhà cũ từng tá túc.
Phùng Xương Bình đang ngồi trên vai Mao Tiểu Phàm, ngó quanh rồi xoa cằm:
“Chắc chắn là chỗ này.”
Tô Nhiên quan sát một vòng, lắc đầu:
“Nơi này không có âm khí, đại ca của ông không ở đây.”
Phùng Xương Bình nghi ngờ:
“Không ở đây? Vậy lẽ nào anh tôi chưa chết, hay là bị họ g.i.ế.c rồi chôn ở chỗ khác?”
Đạo trưởng Nguyên Thanh vuốt râu, ra vẻ cao thâm:
“Cái nào cũng có khả năng.”
Tô Nhiên lấy ra một tấm bùa, gấp thành hạc giấy. Sau đó cô chích một giọt m.á.u từ ngón tay Phùng Xương Bình đang nhập vào người giấy.
Cô nhỏ m.á.u lên hạc giấy.
Niệm chú vừa dứt, hạc giấy vỗ cánh bay lên, lượn vài vòng rồi từ từ bay về một hướng.
Tô Nhiên nói:
“Đi, theo hạc giấy.”
Cô dẫn đầu đi theo.
Hạc giấy lượn qua con đường quê, bay đến một ngôi miếu nhỏ ở rìa làng.
Tới trước miếu, hạc giấy bay về đậu lên vai Tô Nhiên.
Cả nhóm tiến vào trong.
Đây là một ngôi miếu cổ thờ nương nương, chính điện là tượng Bạc Hậu Nương Nương, ngoài sân có tượng Quan Âm ban con.
Hương khói trong miếu rất thịnh, hoàn toàn không có chút âm khí nào.
“Đại sư, đây không phải miếu nương nương à? Chúng ta đến đây làm gì?”
Phùng Xương Bình trong hình hài người giấy ngồi trên vai Mao Tiểu Phàm, đứng dậy nhéo một nhúm tóc cậu, tò mò nhìn quanh.
Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm cũng đều đầy nghi hoặc.
Lúc này, hạc giấy bất ngờ bay lên, đáp xuống bên chân tượng Quan Âm.
Mọi người vội bước đến, cùng nhau nhìn kỹ.
Bề ngoài tượng Quan Âm không có gì khác thường.
Tô Nhiên vận linh lực mở Thiên Nhãn.
Vừa nhìn lại, cô liền kinh hãi:
Bên trong tượng Quan Âm, vậy mà lại cất giấu… một bộ hài cốt.