Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 171: Tượng Quan Âm Cất Giấu Hài Cốt



Tô Nhiên kinh ngạc nhìn pho tượng Quan Âm trước mắt.

Đây là một pho tượng Quan Âm ban con ngoài trời, cao hơn ba mét, được chạm khắc vô cùng sống động.

Quan Âm cụp mắt cúi đầu, tay cầm tịnh bình, chân đạp đài sen, trên người còn khoác một tấm áo choàng bằng gấm đỏ, toát lên vẻ siêu thoát từ bi bao dung.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, một bức tượng trang nghiêm như vậy… lại được làm từ người thật.

Tượng Quan Âm này dùng t.h.i t.h.ể người thật làm khuôn, phủ đầy đất sét, nung thành tượng gốm, sau đó điêu khắc tỉ mỉ, phủ một lớp đồng lên ngoài cùng — trải qua nhiều công đoạn mới tạo thành bức tượng trước mắt.

Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm chỉ thấy tượng Quan Âm sống động như thật, không nhịn được nhìn thêm vài lần. Còn Phùng Xương Bình đang nhập hồn vào tiểu nhân giấy vì quá nhỏ nên phải túm tóc Mao Tiểu Phàm đứng trên vai cậu để cố gắng nhìn rõ hơn.

So với sư đồ vô tâm kia, hắn lại nhạy bén hơn nhiều.

Hắn nhìn con hạc giấy rơi bên chân tượng Quan Âm, rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Tô Nhiên, trong lòng chợt cảm thấy có điềm xấu.

“Đại sư... bức tượng Quan Âm này... chẳng lẽ...”

Tô Nhiên gật đầu, ánh mắt không còn vẻ ngạc nhiên như ban nãy, chỉ còn sự bình thản:

“Bên trong có một bộ hài cốt.”

Lời của Tô Nhiên khiến cả nhóm bàng hoàng.

Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm trừng to mắt nhìn bức tượng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Giấu xác trong tượng Quan Âm?!

Thật quá khó tin!

Nghe chuyện chôn xác dưới đất, ném xác xuống sông, thậm chí phi tang qua cống rãnh thì đã từng, chứ giấu xác trong tượng Quan Âm thì đúng là lần đầu tiên.

Kẻ làm chuyện này thần kinh thép thật đấy.

Giết người chưa đủ, lại còn xúc phạm cả Bồ Tát.

Hay thật, dám chặn cả đường âm lẫn đường dương luôn.

“Anh cả tôi ở trong đó?!”

Phùng Xương Bình vừa nghe đã lập tức nhảy khỏi vai Mao Tiểu Phàm.

Mao Tiểu Phàm vội vàng đỡ lấy hắn:

“Cẩn thận, ông giờ chỉ là tờ giấy, gió thổi một cái là bay mất đó!”

Tô Nhiên bước lên vài bước, vừa định chạm vào tượng thì một tiếng quát giận dữ vang lên sau lưng.

“Làm gì đấy!”

Một ông lão hơn bảy mươi tuổi, tinh thần minh mẫn, không vui nhìn nhóm Tô Nhiên, mắng:

“Mấy người ở đâu tới? Tượng Phật Bà ban con sao có thể tùy tiện chạm vào? Làm nhục Bồ Tát là tội nặng lắm đấy, các người không biết sao? Đúng là chẳng có quy củ gì cả!”

Tô Nhiên quay đầu nhìn ông, không phản bác.

Trong mắt ông lão, Tô Nhiên chỉ là một cô gái nhỏ đơn thuần, dễ thương. Nhìn đôi mắt trong veo của cô, những lời định nói liền nghẹn lại.

Ngay sau đó, ánh mắt ông chuyển sang Nguyên Thanh đang đứng lơ ngơ bên cạnh, bắt đầu trút giận:

“Còn ông, già rồi mà không biết dạy trẻ con? Cái gì nên làm, không nên làm cũng không biết? Làm hư con gái người ta!”

“Hả?”

Bị mắng mà chẳng hiểu vì sao, Nguyên Thanh chỉ tay vào mũi mình, ấm ức nói:

“Tôi đâu có làm gì đâu? Hơn nữa tôi là đạo sĩ, sao lại bất kính với Bồ Tát được?”

Ông lão trừng mắt:

“Mặc cái áo đạo sĩ là đạo sĩ à? Giờ đầy người giả mạo để lừa đảo đấy!”

“Tôi là đạo sĩ thật mà!”

Tô Nhiên vội hòa giải:

“Cháu xin lỗi ông ạ, là cháu sai, cháu không cố ý mạo phạm Bồ Tát đâu, chỉ là tò mò muốn xem có phải bằng đồng nguyên chất không.”

“Ồ.”

Đối mặt với Tô Nhiên, ông lão dịu lại nhiều:

“Không cần xem đâu, không phải đồng nguyên chất đâu, bên ngoài chỉ phủ một lớp đồng thôi, bên trong là tượng gốm.”

Tô Nhiên tiếp tục lấy lòng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cháu thấy khí chất ông đầy mình, chẳng hay ông có phải cán bộ thôn không ạ?”

“Ồ, cô bé này lanh lợi đấy.”

Nghe vậy, ông lão thẳng lưng hẳn, dáng vẻ cao lớn hẳn lên:

“Không giấu gì, ta chính là trưởng thôn ở đây!”

“Bảo sao, cháu nhìn là biết ông khác biệt với người thường mà.”

Tô Nhiên nói lời nịnh ngọt như rót mật.

“Cháu với mấy người bạn từ làng bên đến, nghe nói Quan Âm ở đây linh thiêng lắm nên tới bái lễ.”

Nghe Tô Nhiên nói ngọt, ông lão cười toe toét:

“Phải đấy, đi hỏi khắp mấy làng quanh đây xem, ai chẳng biết Quan Âm ban con của làng Thượng Quan chúng tôi linh thiêng nhất. Không phải ta khoe đâu, ai đến khấn là hầu như đều có thai cả. Cô bé còn trẻ thế mà cũng tới cầu con à?”

“Không ạ, cháu cầu thay cho bạn thôi.”

Tô Nhiên vội vàng phủ nhận.

“Vậy à, tốt nhất là bảo bạn cô tự đến, có lòng thành mới linh.”

Ông lão nói.

Tô Nhiên nở nụ cười vô hại:

“Vâng, bọn cháu tới dò đường trước, lát nữa bảo bạn cháu đến.”

Nguyên Thanh cũng chen vào:

“Lão ca, bức tượng Quan Âm này chắc cũng lâu năm lắm rồi nhỉ?”

Ông lão liếc mắt không vui:

“Việc của ông à?”

Rõ ràng, ông không có thiện cảm gì với Nguyên Thanh.

Nguyên Thanh bực tức, hất áo quay đi:

“Không ai thương ta cả.”

Nói rồi còn cố ý bước tới gần, hừ một tiếng rõ to bên tai ông lão.

Mao Tiểu Phàm kéo áo sư phụ, thì thầm:

“Sư phụ, im lặng là vàng. Ta không được như sư tổ, đừng nói nữa.”

Nguyên Thanh trừng mắt nhìn đồ đệ, càng bực mình hơn.

Tô Nhiên dò hỏi:

“Cháu đoán tượng Quan Âm này chắc phải có hơn trăm năm rồi?”

Ông lão cười ha hả:

“Cô bé có mắt đấy. Đúng, hơn trăm năm rồi. Nghe người xưa kể, trước đây chùa này chỉ có tượng Bạc Hậu Nương Nương. Sau này trong làng ít trẻ con, dân làng bàn nhau thỉnh thêm tượng Quan Âm ban con. Kết quả từ đó làng đông con cháu thật.”

“Thôi, mấy đứa lễ bái đi, ta đi trước. Nhớ đừng chạm lung tung.”

Nói xong, ông lấy hương ra châm lửa, quỳ trước tượng lẩm bẩm:

“Cầu Quan Âm ban con phù hộ cho ta sớm bồng chắt...”

Lễ xong, ông thong dong rời đi.

Sau khi ông đi xa, trong chùa lục tục có thêm vài người đến.

Thấy người càng lúc càng đông, Phùng Xương Bình bắt đầu sốt ruột. Hắn lại nhảy lên vai Mao Tiểu Phàm rồi nhảy sang vai Tô Nhiên, thấp giọng hỏi:

“Đại sư, trong tượng Quan Âm đó, thật sự là anh tôi sao?”

Tô Nhiên đáp:

Trà Đá Dịch Quán

“Trên hạc giấy có m.á.u của ông, nó sẽ không tìm sai. Nếu nó rơi ở đây, vậy thì tám chín phần mười là xác anh ông ở trong đó.”

Phùng Xương Bình lo lắng đến mức muốn đập vỡ tượng lấy hài cốt ngay:

“Hay là… ta đập tượng Quan Âm đi?”

Nguyên Thanh nhìn hắn như đồ ngốc, chẳng thèm suy nghĩ đã nói:

“Ông điên à? Đây là tượng Quan Âm dân làng thờ phụng hơn trăm năm, ông dám đập, chúng ta có còn sống mà rời khỏi đây không?”