“Giờ phải làm sao đây?” Phùng Xương Bình sốt ruột, nhảy nhót trên vai Tô Nhiên.
Tô Nhiên trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi nói với Mao Tiểu Phàm:
“Cậu chụp vài bức ảnh, đủ mọi góc độ, nhớ chụp rõ ràng vào.”
“Vâng.”
Mao Tiểu Phàm lập tức làm theo, lấy điện thoại ra chụp lách tách liên tục.
Chụp xong, cậu hỏi:
“Rồi sao nữa?”
“Đi thôi, ra ngoài rồi nói.”
Thấy cậu chụp xong, Tô Nhiên ra hiệu cả nhóm rời khỏi làng.
Ra khỏi làng, Tô Nhiên tìm một nhà trọ gần đó thuê phòng nghỉ lại.
Ba người một quỷ tụ họp lại, Tô Nhiên nói ra kế hoạch của mình:
“Muốn lấy hài cốt ra thì chỉ có cách phá tượng Quan Âm, nhưng mà đường đường chính chính đi đập tượng thì dân làng sẽ không bao giờ đồng ý.”
Mão Tiểu Phàm hỏi:
“Sao mình không nói thật với họ là trong tượng có hài cốt?”
Nguyên Thanh lắc đầu:
“Khó lắm. Tượng đó họ thờ hơn trăm năm rồi, dù có nói bên trong có xương cốt, chắc gì họ đã tin?”
Tô Nhiên gật đầu đồng tình:
“Đúng thế. Cho nên chỉ còn hai cách: Một là bỏ luôn, để hài cốt ở lại trong tượng. Hai là làm một pho tượng Quan Âm y hệt, rồi tối lén lút đánh tráo.”
“Tôi chọn cách hai!” Phùng Xương Bình lúc này đã ra khỏi hình giấy, quả quyết nói.
“Vậy được.”
Tô Nhiên đoán trước ông ta sẽ chọn vậy, nên cũng không bất ngờ.
“Tiếp theo phải đi tìm thợ điêu khắc.”
“Sư phụ nghỉ ngơi đi, chuyện này để con lo.” Nguyên Thanh vỗ n.g.ự.c cam đoan, nhận lấy việc.
Tô Nhiên suy nghĩ một chút rồi đồng ý:
“Cũng được,mọi người nhớ cẩn thận, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Nguyên Thanh gật đầu, kéo theo Mao Tiểu Phàm và Phùng Xương Bình rời đi.
Cả nhóm hỏi han khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một ông thợ già chuyên tạc tượng Phật.
Nguyên Thanh đưa ông ta gấp đôi thù lao, yêu cầu gấp rút hoàn thành một pho tượng Quan Âm giống y chang bản gốc, làm bằng đá cẩm thạch và phủ đồng bên ngoài, chỉ cần ngoại hình giống là được. Hai ngày sau giao hàng.
Tới ngày lấy tượng, Tô Nhiên đưa cho Nguyên Thanh hai lá bùa thu nhỏ:
“Đây là bùa thu nhỏ. Dán vào tượng thì tượng sẽ thu nhỏ lại bằng bàn tay, tiện mang theo.”
Nguyên Thanh hẹn trước với thợ, bảo để tượng bên ngoài, ông ta sẽ tự đến lấy.
Vì đi vào buổi tối nên không ai thấy được cảnh tượng cao ba mét bị thu nhỏ lại.
Tiếp theo chính là giai đoạn đánh tráo hai pho tượng.
Vẫn là Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm đảm nhiệm.
Nửa đêm canh ba.
Trước miếu bà chúa, Mao Tiểu Phàm nhìn cánh cửa bị khóa, nhíu mày hỏi:
“Sư phụ, cửa khóa rồi, hay chúng ta trèo tường vào?”
Vừa nói, cậu vừa lục lọi túi tìm bùa.
Nguyên Thanh khoát tay:
“Đừng phí bùa. Sư phụ có cách khác.”
Nói rồi, ông móc ra một sợi dây thép nhỏ, nháy mắt với Mão Tiểu Phàm:
“Nhìn cho kỹ nhé.”
Cúi người xuống, chắc chắn xung quanh không có ai, ông cẩn thận đút dây thép vào ổ khóa.
Lách cách một lúc.
“Cạch.”
Ổ khóa thực sự được mở ra.
Nguyên Thanh đắc ý cười khẽ hai tiếng:
“Không ngờ lão già này vẫn còn bản lĩnh! Biết mở khóa đúng là không uổng công những năm tháng nghịch ngợm.”
Mao Tiểu Phàm bội phục giơ ngón cái:
“Sư phụ đúng là siêu thật, cả trò mở khóa cũng biết!”
Phùng Xương Bình đã sớm lơ lửng trôi vào trong, ló đầu ra từ cánh cửa:
“Lão già à, ông lúc trẻ chắc không phải dạng vừa đâu nhỉ, có làm chuyện gì mờ ám không đấy?”
Nghe bị mỉa mai, Nguyên Thanh lườm ông ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Biết gì mà nói! Ta chưa bao giờ làm chuyện trộm cắp. Chỉ là hồi nhỏ hay bị sư phụ phạt nhốt lại, ta cứ muốn trốn ra chơi, lâu dần thì học được cách mở khóa thôi.”
“Sư phụ, đừng nói nữa, mau vào đi.”
Mao Tiểu Phàm kéo tay áo ông, nhắc nhở giữ yên lặng để tránh bị phát hiện.
Nguyên Thanh lập tức nín thinh.
Trong miếu bà chúa vắng lặng, hai bóng người lách qua khe cửa lặng lẽ tiến vào.
Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm cúi người, rón rén bước đi.
Phùng Xương Bình đang lơ lửng trên không, chán nản nói:
“Tôi nhìn rồi, bên trong không có ai đâu, mấy người khỏi phải lén lút như vậy.”
Nghe vậy, Nguyên Thanh liền đứng thẳng, duỗi cái lưng già mỏi nhừ.
Tới trước tượng Quan Âm, theo lời dặn của Tô Nhiên, Nguyên Thanh cúi đầu lạy ba lạy.
Lầm rầm khấn:
Trà Đá Dịch Quán
“Quan Âm Bồ Tát xin đừng trách tội. Hôm nay chúng con vì tìm hài cốt của đại ca Phùng Xương Bình, bất đắc dĩ mới phải đổi tượng. Nếu có chỗ nào xúc phạm, xin Bồ Tát lượng thứ.”
Khấn xong, ông lấy đồng xu ra gieo quẻ.
Quẻ cho kết quả “Cát” – nghĩa là Bồ Tát đồng ý.
Lúc này ông mới yên tâm, cất đồng xu, lấy ra lá bùa thu nhỏ Tô Nhiên đưa, dán lên tượng.
Tượng Quan Âm cao ba mét lập tức thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay.
Mão Tiểu Phàm cẩn thận cho vào một chiếc hộp nhỏ.
Tiếp đó, Nguyên Thanh lấy tượng Quan Âm mới, đặt vào đúng vị trí cũ, rồi gỡ lá bùa trên tượng.
Ngay lúc gỡ ra, tượng tức thì trở lại kích thước ba mét.
Dù đã được thông báo trước, nhưng ba người vẫn không khỏi choáng váng.
Phùng Xương Bình bay vòng quanh pho tượng mới, nhìn trái nhìn phải, kinh ngạc:
“Công nhận y chang thật đấy! Tay nghề của ông thợ đúng là siêu phàm.”
“Được rồi, đừng lắm lời nữa, mau rút thôi.”
Nguyên Thanh làm xong mọi việc, kéo Mão Tiểu Phàm rời đi.
Phùng Xương Bình là quỷ thì không sao, nhưng hai người họ là người sống, lỡ bị bắt gặp thì phiền to.
Ba người ôm theo chiếc hộp đựng tượng Quan Âm, cấp tốc rời khỏi miếu.
Về lại nhà trọ, Mão Tiểu Phàm giao chiếc hộp cho Tô Nhiên.
Tô Nhiên nhìn qua một cái, nói:
“Giờ khuya rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để mai tính.”
Phùng Xương Bình ngập ngừng hỏi:
“Đại sư, nếu hài cốt của đại ca tôi thật sự ở trong tượng Quan Âm, thì sao tôi chưa từng thấy hồn phách của anh ấy?”
“Ông ấy bị nhốt trong tượng, không ra được, nên ông không thấy. Chờ lấy hài cốt ra rồi, ông sẽ gặp được.”
“Thật không?”
Tô Nhiên mỉm cười:
“Thật. Ông đã đợi bao lâu rồi, không lẽ không chờ nổi một đêm nữa? Cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, mai sẽ gặp được thôi.”
“Vâng vâng.”
Phùng Xương Bình phấn khởi gật đầu liên tục.
Nghe được lời đảm bảo của Tô Nhiên, ông ta vui vẻ bay đi tìm sư đồ Nguyên Thanh.
“Tôi hỏi mấy người, đại ca tôi có giận tôi vì bỏ anh ấy lại không?”
“Liệu anh ấy có giận tôi đến mức không thèm nói chuyện nữa không?”
“Nếu anh ấy giận thật thì tôi phải dỗ thế nào đây?”
...
Nguyên Thanh và Mão Tiểu Phàm dựa vào nhau, ngáp liên tục, nghe Phùng Xương Bình lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.
Mão Tiểu Phàm ghé vào tai Nguyên Thanh hỏi nhỏ:
“Sư phụ, hay là thầy đánh ngất ông ta đi?”
Nguyên Thanh nghiêm túc suy nghĩ, rồi khẽ lắc đầu:
“Được thì được, nhưng hơi tốn sức, mệt lắm, không đáng.”
“Vậy gọi sư tổ giúp?”
“Không được, đừng làm phiền người nghỉ ngơi.”
“Thế phải làm sao?”
Nguyên Thanh nghĩ một lúc rồi nói:
“Thế này đi, lấy bông nhét lỗ tai vào, cố ngủ đại vậy.”
“Vâng.”