Editor: Qing Yun
Miyazaki Chihiro đánh giá ngón tay khô khốc bị dán lá bùa xung quanh một hồi sau đó thở dài ném nó vào chiếc hộp gỗ cũng bị dán lá bùa dày đặc xung quanh.
Trong hộp đã có vài ngón tay khác, cô đóng nắp lại, cũng tăng mạnh tầng phong ấn rồi bỏ hộp gỗ vào két sắt được tạo ra từ tầng tầng lớp lớp hộp sắt có khóa mật mã.
Khi che giấu xong cơ quan trên tường đã là một giờ sau. Cô nhìn xung quanh, đóng hết mọi cánh cửa và nguồn điện lại rồi đi ra khỏi phòng.
Nửa đêm, không chỉ tòa nhà không có người qua lại mà trên đường phố cũng ít bóng người.
Cô thuê phòng ở gần trường, cách xa phố xá Tokyo sầm uất, cho dù có người muốn sinh hoạt về đêm thì cũng sẽ đi vào nội thành, cho nên bây giờ trên đường vắng vẻ vô cùng.
Không biết từ khi nào mà cô trở nên không thích ở nơi đông người, khi không có dòng người rộn ràng nhốn nháo quấy rầy, cô lại nhẹ nhàng thở ra, đi một mình trong đêm, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Thu thập ngón tay của Sukuna khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy phương pháp phá hủy nó hoàn toàn, chỉ có thể tạm thời gửi nó ở chung cư; việc tìm kiếm hành tung của Kenjaku không có tiến triển gì nhiều, trái lại còn khiến người nào đó ở cao tầng cảnh giác... Chẳng lẽ mới lúc này mà Kenjaku đã thành công thâm nhập vào cao tầng rồi sao...
Thật là chỗ nào cũng không thuận lợi.
Gió đêm vào giữa Hè cũng oi bức khó chịu, Miyazaki Chihiro phiền não thở dài, cô lấy điện thoại ra click vào app theo dõi. Điện thoại nắp gập kiểu cũ không thuận tiện như điện thoại cảm ứng của tương lai, màn hình nhỏ phát lại hình ảnh mà camera thu được, phải lựa chọn rất nhiều lần mới xem xét hết được toàn cảnh của căn phòng.
Tất cả đều bình thường, không có đồ vật bất ngờ bị rơi vỡ, ống nước bị nổ tung hoặc là đồ điện bốc cháy, cũng không có kẻ trộm 'trùng hợp' ghé thăm, rốt cuộc lần này cô trở về không lâu, 'vận rủi' vẫn chưa mạnh tới mức cô vừa rời đi là đã phát huy tác dụng.
Nhưng mà nếu cứ tiếp tục tăng lên thế này thì cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Cần phải tìm thời gian đưa ngón tay Sukuna ra ngoài mới được... Cô không thể theo dõi mỗi giờ một khắc, cũng không thể đề phòng được mọi tình huống bất ngờ xảy ra...
Trong lòng cô đã tìm được người để phó thác, nhưng nghĩ đến cái tên kia, Miyazaki Chihiro lập tức như cắn phải đầu lưỡi, miệng nhắm chặt, mặt trướng đỏ bừng.
Tiếng sấm, tiếng mưa rơi, tiếng thiếu niên tỏ tình, đã hai tháng qua đi nhưng lại lần nữa vọng ở bên tai, vẫn cứ rõ ràng như vừa mới nghe thấy.
... [Yêu đương đi.]
Gió nóng thổi qua làm nhiệt độ của khuôn mặt tiếp tục tăng lên, đầu óc cũng muốn sôi trào. Cô dừng bước che tai lại, ngửa người ra sau như muốn né tránh gì đó, để rồi suýt chút nữa là ngã xuống đất giống như ngày đó đã kinh hãi rơi từ giường bệnh xuống đất. Cũng may cơ thể đã khỏi hẳn giúp cô có thể giữ cân bằng một cách xuất sắc, lảo đảo một bước là đứng vững lại.
... Cho nên rốt cuộc vì sao lại biến thành tình huống này chứ!
Dưới đáy lòng vang lên tiếng hét chói tai, Miyazaki Chihiro ngồi xổm xuống, ôm đầu gối xấu hổ bực tới mức không muốn đứng lên đi tiếp nữa.
Từng khoảnh khắc từ khi nhập học tới nay lướt qua trong đầu, cô cắn môi cố gắng nhớ lại hành vi của mình.
Bởi vì thầy vốn không phải người khách khí xa cách cho nên đối mặt với sự thân cận của bạn Gojo, cô cũng vô thức tiếp nhận... Quả nhiên phải cẩn thận hơn mới đúng! Thiếu niên mười mấy tuổi và thanh niên hơn hai mươi tuổi hoàn toàn không giống nhau! Còn nữa... Buổi Giao Thừa đó, nên nghiêm túc từ chối yêu cầu gọi tên của cậu!
... Nói đến cùng là do Gojo không đúng, dù cô không chú ý thì chẳng lẽ cậu ấy cũng không thể chú ý một chút sao?!
Đại khái là giận chó đánh mèo, nhưng Miyazaki Chihiro đã không thể suy nghĩ bình thường được nữa.
Sau khi trải qua sự kiện tỏ tình làm cô kinh hồn, đừng nói đáp lại, ngay cả phòng y tế cô cũng không dám ở nữa, chỉ biết hoang mang kết thúc thời gian dưỡng bệnh, bắt đầu nhận nhiệm vụ lần nữa, chỉ mong tránh được Gojo Satoru, nhưng mà không hề hiệu quả, trái lại có mấy lần còn bị chặn ở cửa phòng. Sau mấy lần như vậy cô dứt khoát không về trường nữa, may mắn sắp sửa nghỉ Hè, Yaga Masamichi thì bận rộn tiếp nhận chức vụ hiệu trưởng, không rảnh quản bọn họ đang làm gì, cho nên nghe cô nói cao tầng có mệnh lệnh là sảng khoái đồng ý luôn.
Cô vẫn chưa kịp nói cho các bạn việc mình đổi phòng, vừa lúc cho cô có chỗ để né tránh. Vốn dĩ cô tính toán bình tĩnh lại sẽ nói chuyện nghiêm túc với Gojo Satoru, nhưng mà càng nghĩ càng loạn, kéo dài tới lúc bắt đầu nghỉ Hè cũng chưa thể hoàn thành kế hoạch 'nói chuyện nghiêm túc'...
Cô cầm điện thoại lên mở mục tin nhắn ra.
[Người gửi: Suguru.
Chihiro, cậu và Satoru làm sao vậy? Nhìn cậu ấy có vẻ buồn bực lắm.]
[Người gửi: Suguru
... Tớ nghe đại khái rồi, chuyện tình cảm nên suy xét thận trọng vẫn hơn là hấp tấp đồng ý. Tớ sẽ trấn an cậu ấy giúp câu.]
[Người gửi: Shoko
Người nào đó quấy rầy tớ liên tục nửa tháng, lải nhải oán giận một tấn phiền não về tình cảm. Nếu cậu không muốn đồng ý thì từ chối cậu ấy rõ ràng sớm đi, nếu không bạo long sắp tiến hóa thành tang thi bạo long rồi.]
[Người gửi: Shoko
Chihiro, cậu xin nghỉ à?]
[Người gửi: Suguru
Chihiro, sang học kỳ sau cậu mới quay về à?]
[Người gửi: Shoko
Gojo ngu ngốc hủy ký túc xá rồi.]
Kéo lên trên một đường, ban đầu còn có thể bỏ qua tin nhắn của người nào đó nhưng dần dần những tin nhắn ấy đã chiếm hết màn hình. Miyazaki Chihiro nhìn từng hàng [Người gửi: Satoru] kia, gập nắp điện thoại 'bộp' một cái.
Tuy rằng rất xin lỗi Geto Suguru và Ieiri Shoko vô tội bị cuốn vào... Nhưng thật sự tạm thời cô không muốn đối mặt, để cô trốn tránh hết kỳ nghỉ Hè này đi...
Ngồi xổm lâu quá làm hai chân cô tê cứng, thở một hơi sâu, cô chống đầu gối muốn đứng dậy nhưng lại thấy trước mặt xuất hiện một cái bóng.
Tiếng nói kiềm chế lửa giận của thanh niên rơi xuống, làm Miyazaki Chihiro cứng đờ cả người.
"Gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, người cũng không thấy. Cậu, rốt cuộc là làm sao?"
Cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu, cố bình tĩnh nói: "... Làm, làm nhiệm vụ."
"Ha?" Thiếu niên rút tay ra khỏi túi quần, đầu ngón tay giơ ra trước mặt cô: "Cậu đi Bắc Cực làm nhiệm vụ à? Ngăn cách với con người đến một tháng cũng không có thời gian báo bình an?"
"... Tớ xin lỗi."
Người trước mặt nhìn cô chằm chằm một lát, cuối cùng thở dài duỗi tay tới.
"... Thôi."
Thiếu niên kéo lấy bàn tay chần chờ giữa không trung của cô, đôi mắt như màn trời của cậu rơi vào tầm mắt, Miyazaki Chihiro cứng lại, nhìn cậu lấy kính râm đeo lên, cũng nhẹ giọng hỏi.
"Sao hơn nửa đêm mà còn ở bên ngoài?"
Hơi rủ mắt xuống, cô nói: "Tớ tản bộ..."
Hai người sóng vai đi trên phố, vầng sáng mờ của đèn đường sái đầy người.
Giọng điệu của Gojo Satoru là nhẹ nhàng, nhưng câu chữ lại chọc phá chân tướng: "Lúc trước đã muốn nói rồi, hình như buổi tối cậu không hay nghỉ ngơi gì nhỉ."
Khi hai người ở bên nhau, nếu là nhiệm vụ thì cơ bản không có thời gian để ngủ, nếu là bình thường thì không có cơ hội quan sát tình huống nghỉ ngơi của nhau, rốt cuộc giới tính khác nhau, có nghỉ ngơi cũng không cùng một chỗ. Không biết cậu nhận thấy khác thường từ đâu.
Miyazaki Chihiro ngẩn người, do dự một hồi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nói thật.
"Bởi vì luôn gặp ác mộng, rất dễ bừng tỉnh... Càng ngủ càng mệt, không bằng dậy làm việc. Tớ có dùng thời gian rảnh để ngủ bù."
Gojo Satoru liếc nhìn cô.
Quen nhau gần một năm, cậu đã có thể nhìn ra sự nôn nóng áp lực qua vẻ bề ngoài bình thản như không có việc gì của cô.
Rõ ràng là cuộc sống an ổn hằng ngày, rốt cuộc có gì đáng để cô lo lắng như thế? Cao tầng chú thuật sao? Nhưng xem cô ứng đối không giống như kiêng kị cao tầng...
Bỏ dỏ dòng suy nghĩ không có đầu mối, cậu đột nhiên hỏi.
"Chán ghét sao?"
Miyazaki Chihiro khó hỏi 'A' một tiếng, Gojo Satoru giơ bàn tay nắm lấy là chưa từng buông ra lên quơ quơ vài cái.
Nhận ra điều này làm khuôn mặt thiếu nữ lập tức ửng đỏ, cô nhẹ nhàng tránh đi, Gojo Satoru cũng thả lỏng, nhưng bàn tay kia đã an tĩnh xuống, dừng ở lòng bàn tay của cậu.
Tiếng đáp lại rất nhỏ, cũng đầy mê mang: "... Không phải chán ghét."
... Đó là cái gì đây?
"Bạn Gojo không giống." Người bị bối rối lẩm bẩm nói, xưng hô lại trở nên xa cách, nhưng tình cảm chất chứa trong lời nói lại nặng nề tới mức khó có thể phân tích: "So với những người khác... Cậu hoàn toàn không giống."
Bước chân hơi khựng lại, Gojo Satoru bình tĩnh hỏi.
"Cho nên? Cậu không thể thích tớ?"
Miyazaki Chihiro dừng bước, cậu cũng dừng theo, quay sang nhìn cô.
"Không được nghĩ tới người khác," thiếu niên cúi đầu, mặt mày lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp lộ ra sau kính râm nhìn cô chăm chú: "Là tớ đang hỏi cậu."
Thiếu niên đang lúc thanh xuân, nếu nói có gì khác với tương lai thì cũng không phải ở bề ngoài. Cái khác nhau nhất giữa cậu và thầy giáo là ở tính cách.
Thầy ở tương lai nếu thích ai có lẽ cũng không cho người khác cảm giác xâm lược như lửa đi... Nhưng mà nghĩ đến đây, Miyazaki Chihiro lại hơi do dự.
Dáng vẻ của thiếu niên trước mắt và thầy giáo trùng khớp lên nhau, cô nhìn cậu chăm chú, bừng tỉnh nghĩ.
Dáng vẻ thầy giáo đối mặt với học sinh và chàng trai đối mặt với ý chung nhân, có lẽ là khác hoàn toàn. Cô chưa từng nhìn thấy thầy như vậy, làm sao có thể khẳng định đây?
Lông mi khẽ run, câu trả lời mềm nhẹ tràn ra khỏi đôi môi.
"... Không nghĩ tới người khác."
Gojo Satoru đang hùng hổ liền ngẩn ra.
"Vẫn luôn nghĩ về cậu." Miyazaki Chihiro lại trở nên bình tĩnh.
Tư duy hỗn loạn suốt hai tháng cuối cùng cũng dừng lại, cô quay về giọng điệu ôn hòa như thường, xưng hô cũng là tên gọi thân mật.
"Tình cảm tớ dành cho Satoru rất khó nói... Chưa chắc là yêu thích của nam nữ. Nếu mang chờ mong ấy để ở bên nhau, có lẽ sẽ thất vọng hoàn toàn."
Gojo Satoru phản bác: "Còn chưa thử sao có thể kết luận sẽ thất vọng..."
Thiếu nữ bị phản bác nở nụ cười.
"Đúng vậy."
Mắt cô cong lên, rặng mây đỏ trên má lan đến đáy mắt, cố nén nước mắt nói.
"... Cho nên, yêu đương đi."