Editor: Qing Yun
Ánh đèn lay động, tiếng người ồn ào. Sóng biển lên xuống mang theo tiếng vỗ dung nhập tế điển náo nhiệt, trở thành nhạc nền tốt nhất.
Mặt trời đã hoàn toàn chìm vào cuối trời, nhưng phải còn một thời gian nữa mới đến lúc bắt đầu biểu diễn pháo hoa. Cả nhóm đã chuẩn bị sẵn sàng cùng rời khỏi khách sạn, đi đến bờ cát nơi tổ chức lễ hội, nhìn xung quanh một vòng, ai cũng bị các quầy hàng muôn hình muôn vẻ hấp dẫn.
Miyazaki Chihiro đứng ở bên cạnh Ieiri Shoko, cố ý lựa chọn vị trí cách Gojo Satoru xa nhất. Hơi ấm trên mặt hoàn toàn không có xu thế giảm xuống, trái lại ngày càng tăng lên, thậm chí lan tràn xuống toàn thân, cô dứt khoát quay mặt sang bên, nhìn chằm chằm đèn lồng treo trước cửa quầy hàng.
May mắn lớp trang điểm cũng thiên hồng vì phối với với màu sắc của yukata, nếu không hai má đỏ bừng nhất định sẽ rước lấy ánh nhìn chăm chú kinh ngạc của mọi người.
Nhưng mà nghĩ đến lớp trang điểm, dòng suy nghĩ của cô chợt ngừng, càng xấu hổ hơn.
Nhiệt độ trên ngón tay của thiếu niên lây dính vào khi cậu cẩn thận vuốt ve khuôn mặt lại bắt đầu thiêu đốt làn da, cô hơi mím môi tức giận, nhưng cảm xúc trên môi lại cực kỳ giống đầu ngón tay cọ qua khóe miệng.
Đều do Gojo Satoru! Nói cái gì mà nhất định phải trang điểm cho cô thật xinh đẹp...
Tầm mắt bắt được tay áo yukata của thiếu niên đang đi đến, là họa tiết mây trời do chính cô lựa chọn, Miyazaki Chihiro đột nhiên giật mình, vội vào nắm tay bạn hoang mang nói.
"Sho, Shoko! Hai chúng ta đi trước đi!"
Cô chạy hai bước, vừa chạy vừa lớn tiếng cảnh cáo.
"Chỉ giới hạn nữ sinh! Chia nhóm đi dạo, tập hợp lại khi bắt đầu biểu diễn pháo hoa!"
Tiếng guốc gỗ đuổi theo phía sau dừng lại, không để ý xem thiếu niên đang lẩm bẩm cái gì, Miyazaki Chihiro lôi kéo Ieiri Shoko bước vội chạy vào trong đám đông.
Bị vô tình vứt bỏ, Gojo Satoru cau mày trầm tư nhìn trang phục của các cô gái đi ở bên cạnh.
Geto Suguru bị đẩy đến một nhóm cùng cậu, thấy cậu suy tư thì rất khiếp sợ.
"... Satoru," Giọng điệu của Geto Suguru nghe rất nghiêm trọng: "Thế này ít nhiều cũng rất vô liêm sỉ, cậu nhất định sẽ bị đánh."
"Làm gì, tớ còn chưa làm gì đâu."
"Thu hồi vẻ mặt tiếc nuối trước đi, dáng vẻ này của cậu không có sức thuyết phục nào cả..."
*
Rời khỏi 'mồi lửa', Miyazaki Chihiro dần dần bình tĩnh lại.
Hai người đã đi qua một khu vực khác, khác với khu bán trang sức và trò chơi giải trí khi này, chỗ này là khu ăn uống, vừa bước vào đã bị đủ loại mùi hương vây quanh.
Ieiri Shoko đi theo cô một đường, buồn cười kéo cô đi chậm lại, không truy hỏi vì sao mới mấy giờ không gặp mà cô lại có phản ứng với Gojo Satoru lớn như vậy, chỉ nghiêng đầu chỉ vào quầy hàng phía trước.
"Có khát không, đi mua đồ uống đi."
Miyazaki Chihiro không muốn mua gì cả, ngoan ngoãn đi qua đó cùng Ieiri Shoko.
Đến trước quầy hàng mới phát hiện đây là cửa hàng bán rượu, cô nhíu mày khó xử.
"Tớ chưa uống rượu bao giờ..."
Vốn dĩ cô cũng không kị rượu, chỉ là chưa đến tuổi nên vẫn luôn không uống, đến lúc sau vào Cao Chuyên bị Gojo Satoru ảnh hưởng nên mới bắt đầu không uống rượu, lại thêm vận mệnh thay đổi bất ngờ, bận rộn cứu người tới mức không có thời gian nghỉ ngơi chứ đừng nói tới uống rượu.
Ieiri Shoko đã gọi đồ uống, nghe cô nói vậy bèn trấn an: "Ly gọi cho cậu là hoa quả lên men, chỉ một chút thôi, không say đâu. Đây là đặc sản nổi tiếng ở vùng này, hiếm khi tham gia lễ hội, không nếm thử không phải đáng tiếc sao."
Miyazaki Chihiro nhìn đèn lồng 'Đặc sản trăm năm rượu hoa quả' ngoài quầy, chần chờ gật đầu mội cái, nhận ly nước được đưa sang.
Nhấp ngụm nước hoa quả có độ cồn hoàn toàn không đáng kể so với rượu nguyên chất, Ieiri Shoko vừa lòng cong môi, nắm tay cô đi dạo khắp nơi.
Bữa tối ở khách sạn rất phong phú, hai người không muốn ăn thêm gì cả, đi dạo ngắm cảnh một vòng, nước trong tay cũng uống hết cả rồi.
Ieiri Shoko vẫn tỉnh táo như thường, cô ấy quay đầu cười nói: "Xem thời gian cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta... Miyazaki?"
Chậm rãi ném ly giấy vào thùng rác, Miyazaki Chihiro ngẩng đầu, men say dâng lên khiến sắc mặt ửng đỏ đến lớp trang điểm cũng không che được.
"..." Ieiri Shoko đỡ trán: "Chỉ một ly có độ cồn thấp tới mức có thể bỏ qua mà cậu cũng say được..."
Con ma men phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này còn trả lời câu nói ban đầu của cô ấy: "Thời gian... Đúng ha, sắp bắt đầu phóng pháo hoa rồi. Phải tập hợp mới được..."
Ieiri Shoko lấy điện thoại ra: "Cậu chờ tớ, tớ gọi điện thoại cho bọn họ lại đây..."
Nhưng mà vừa không chú ý một cái là người mơ mơ màng màng đã tránh thoát khỏi tay cô ấy.
"Tớ tìm được bọn họ rồi!"
Miyazaki Chihiro vui sướng tuyên bố lời này, sau đó lảo đảo chạy về phía trước, đứng lên đê biển.
Bố cục buổi lễ chia làm hai tầng là đê thượng đê hạ, nơi cô đứng vừa lúc là vị trí chênh lệch nhiều nhất, nhìn xuống đám đông chen chúc, liếc mắt một cái là cô có thể tìm được thiếu niên của mình ngay.
Ở phía sau, Ieiri Shoko kinh ngạc đuổi tới, la to kêu cô đừng nhúc nhích, đầu óc cô mơ màng, quay đầu cười khanh khách phất tay với vô ấy sau đó chống lan can nhảy xuống.
Đám đông ồ lên, vội vàng tránh ra một vòng, chỉ có hai thiếu niên còn đứng tại chỗ. Ngay sau đó Geto Suguru cũng lui ra vài bước, chỉ còn Gojo Satoru là đón lên.
Loa thông báo đếm ngược, khi đếm tới số 0, 'bùm' một tiếng, khói lửa bắn lên không trung.
Pháo hoa vàng rực thắp sáng nửa bầu trời, nổ tung rồi rơi xuống đê biển, Miyazaki Chihiro cùng rơi xuống với pháo hoa, nhào vào lòng Gojo Satoru.
Yukata thêu sắc cam vàng tung bay trong gió, rơi vào vòng tay cậu như ôm cả nhân gian rực rỡ.
Kính râm của Gojo Satoru bị rơi xuống lòng ngực Miyazaki Chihiro. Hai người nhìn nhau một giây đồng hồ, cô cười vui sướng, lúm đồng tiền bên má tràn ra, bỗng nhiên vươn tay ôm cổ cậu.
Hai đôi môi mềm mại chạm vào nhau, vị ngọt của rượu trái cây truyền lại giữa môi răng, mùi hoa cũng theo đó kéo tới, giống như đóa hoa rực rỡ bị bọn họ ngậm vào trong miệng.
Pháo hoa đỏ rực nở rộ trong mắt Miyazaki Chihiro, chiếu xuống gương mặt như ánh nắng chiều chìm xuống chân trời rồi lặng lẽ dừng chân ở đây. Gojo Satoru hơi ngẩng mặt, cánh tay ôm cô cũng siết chặt hơn, hô hấp dồn dập, cầm lòng không đậu, cậu nói.
"Chihiro... Tớ thích cậu."
*
"Chíu... Bùm!"
Pháo hoa nở rộ phía chân trời hết lượt này tới lượt khác, phản chiếu lấp lánh xuống mặt biển, sáng lạn cả một vùng.
Lễ hội sắp sửa kết thúc, dòng người thưa thớt hơn rất nhiều. Không biết Geto Suguru và Ieiri Shoko đi đâu mất, chỉ còn Gojo Satoru và Miyazaki Chihiro đứng lại bên lan can.
Hai người im lặng sóng vai đứng xem pháo hoa, một lát sau, Gojo Satoru đột nhiên nói.
"Cậu còn chưa đáp lại tớ đâu."
Miyazaki Chihiro dựa người vào lan can ngơ ngẩn ngẩng đầu lên nhìn cậu, một lát sau cô cười ngọt ngào lắc đầu.
"Tớ sẽ không nói."
Đôi mắt băng lam như trời cao vô ngần lộ ra sau cặp kính, Gojo Satoru nhìn cô chằm chằm, nhướng mày nói.
"Tuy rằng không nói cũng biết cậu siêu thích tớ, nhưng cứ cảm thấy tớ bị thiệt..."
Miyazaki Chihiro bật cười vì câu nói đầy tự tin của cậu, mi mắt cong cong, buồn ngủ lẩm bẩm: "Không nói đâu."
Thiếu nữ một tay chống má, ngón tay khảy cánh hoa quỳnh bên tóc mai, bông hoa ưu đàm bát la cũng lay động không ngừng. Trong tiếng châu thoa mỏng manh như mưa phùn, cô mỉm cười ngẩng đầu, đôi mắt lưu luyến nhìn cậu.
"Bởi vì thầy giáo từng nói... 'Trên thế giới này không có lời nguyền nào vặn vẹo bằng tình yêu'..." Đôi mắt kia như thấm đẫm mùi rượu, hơi nước long lanh như mặt biển về đêm có dòng xoáy sâu thẳm ở bên trong: "Tớ tuyệt đối, sẽ không nguyền rủa Satoru."
"Hả?"
Thiếu niên cảnh giác đứng thẳng, không vui nói.
"Đây là giáo viên trình độ kém nào nói nhăng nói cuội vậy!"
Sắp không mở nổi mi mắt nhưng Miyazaki Chihiro vẫn không quên trách cậu: "Không được nói thầy như vậy..."
Gojo Satoru mở to hai mắt, cậu kêu lên như mèo con bị khiêu khích.
"Cái này thật sự có hơi giận rồi đấy!"
Cố gắng giữ lại chút ý thức, Miyazaki Chihiro ngước mắt nhìn cậu, cô ngơ ngác suy nghĩ một chút rồi tiến đến hôn lên má cậu.
"... Đừng giận mà."
Cậu không thỏa mãn, tiến đến gần hơn: "Đừng nghe tên kia bịa đặt. Tớ chính là mạnh nhất. Ha, dù là nguyền rủa thì sao chứ?"
Nhưng mà thiếu niên dùng trăm phương ngàn kế để dụ dỗ đến cuối cùng cũng không thành công nhận được đáp lại, bạn gái đáng yêu đã ghé vào khuỷu tay cậu ngủ say rồi.
*
"Đáng ghét."
Không biết đây là lần thứ mấy DK nói ra hai chữ này, chỉ thiếu điều khắc hai chữ 'bực mình' lên mặt mà thôi.
"Không biết tên giáo viên kém cỏi nào xúi giục, thật sự đáng ghét, hơn nữa nụ hôn đầu lại là bạn gái chủ động..."
"Gojo, cậu một vừa hai phải cho tớ." Bị cậu bắt nghe lời oán giận cả một đêm, Ieiri Shoko vừa buồn ngủ vừa thấy phiền, cô ấy táo bạo vỗ bàn đứng lên: "Cút về phòng ngủ cho tớ ngay! Còn lải nha lải nhải nữa tớ sẽ ấn đầu cậu vào bồn cầu!"
Cùng là người bị bắt nghe lải nhải suốt một đêm, Geto Suguru chống cằm gật gù lẩm bẩm: "Tán thành... Bây giờ động thủ luôn đi."
DK thở phì phì liếc hai người bạn không hề có tình bạn bè một cái, cậu khoanh tay trầm tư một lát, bỗng hấp tấp lao ra ngoài, chạy chẳng đến chỗ nhân vật chính bị nhắc suốt một đêm.
Ieiri Shoko mệt mỏi đỡ trán, sợ cậu không tỉnh táo lại làm ra việc gì khác người, cô ấy vẫn đứng dậy đuổi theo, Geto Suguru cũng chậm chạp đi theo sau.
Cả nhóm đặt phòng ở ngay cạnh nhau, chỉ vài bước chân là đến nơi cần đến.
Gojo Satoru bấm chuông cửa liên tục, đánh thức người mới vừa rửa mặt, tỉnh khỏi cơn say dậy.
Thiếu nữ hoang mang ló người ra từ sau cánh cửa, mái tóc của cô vẫn còn ướt đẫm: "Satoru... Làm sao vậy?"
Vẻ mặt cô ngơ ngác, không biết có còn nhớ chuyện xảy ra tối qua hay không, Gojo Satoru càng buồn bực hơn, cậu chống cánh cửa nhìn cô một hồi, bỗng nhiên cong lưng...
Ieiri Shoko muốn ngăn cản nhưng không kịp, cô ấy tặc lưỡi một tiếng rồi liếc nhìn Miyazaki Chihiro dù đỏ mặt cũng không đẩy người ra, cuối cùng túm Geto Suguru quay đầu đi mất.