Editor: Qing Yun
Hai người ngồi đối diện với nhau trong căn phòng.
Hàng rào trước cửa mở rộng, hiếm được một ngày Đông ấm áp, sân vườn theo phong cách Nhật Bản như bức họa cuộn tròn, thật là cảnh đẹp ý vui, nhưng dù là khách hay chủ cũng đều không liếc mắt nhìn cảnh vật bên ngoài một cái.
Một người đàn ông trong đó mặc một thân âu phục, sắc mặt nghiêm túc, tuy rằng tới cửa làm khách nhưng người này ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế bức người.
"Người nhà Gojo thật sự không lén liên lạc với Gojo Satoru, cung cấp viện trợ trái với lệnh cấm của cao tầng à?!"
Đây đã là lần thứ mười bọn họ tìm tới trong tháng, giọng điệu của anh ta ngày càng không khách khí, trợn mắt nhìn ông lão ngồi ở ghế chủ nhà đang giả vờ câm điếc, nếu không phải tới cửa một mình thì nói không chừng người này sẽ hét lên một câu "Bắt lấy cho tôi!"
Ông lão ngồi quỳ ở đối diện khoanh tay cụp mi, yên lặng như tượng đất, hoàn toàn không nhìn anh ta, cũng không trả lời lấy một câu, để mặc anh ta cường điệu lặp đi lặp lại nội dung 'lệnh cấm' đã nghe nhiều tới mức tai mọc kén.
Không có người làm châm trà, nhân viên của cao tầng nói tới khô mồm, cuối cùng không thể không ngậm lại. Trong nhà yên tĩnh, lúc này ông lão mới dần hoàn hồn, nở nụ cười hồ đồ mà hiền từ với anh ta, sau đó lấy âm lượng to lớn đủ truyền khắp nhà Gojo kêu lên.
"A, cái gì, anh nói xong rồi, tốt, tốt, đi thong thả, đi thong thả..."
Đặc phái viên chán nản: "Xong rồi! Ông cụ Gojo, các ông đối nghịch với cao tầng trắng trợn như vậy..."
"Ai da, tuổi cao, lỗ tai thật sự không tốt." Ông lão liên tục xin lỗi, chòm râu hoa râm run lên, dáng vẻ tuổi già sức yếu thật sự làm người nhìn sợ ông ấy sẽ lảo đảo té ngã: "Dạo này trong nhà hơi khó khăn, cũng không có gì để chiêu đãi... Anh đi một chuyến vất vả quá, hay là ở lại ăn bữa tối nhé?"
Đặc phái viên đã từng thử ở lại ăn bữa cơm, giờ nghĩ tới làm mặt anh ta lập tức xanh mét, nghĩ đến một bàn đồ ăn hương vị kỳ quái đủ để độc chết người cùng với căn phòng lọt gió khắp nơi, nửa đêm trời mưa làm mình suýt chút nữa là biến thành con gà rơi vào nồi canh, anh ta tức giận bật cười, đứng phắt dậy nói.
"Đủ rồi, tôi sẽ báo lại thái độ của nhà Gojo lên trên theo đúng sự thật. Cáo từ!" Anh ta lạnh lùng nói rồi nổi giận đùng đùng bỏ ra về.
Ông lão còn chậm rãi nói theo: "Thường tới, già không tiễn nữa, chân cẳng không tiện..."
Trong phòng yên tĩnh lại, ông lão ngồi ngay ngắn tại chỗ, vẫn luôn chờ đến khi ngoài cửa vang lên tiếng bước dân khe khẽ.
Cấp dưới cúi chào ở hàng rào ngoài cửa, nhỏ giọng báo cáo: "Người của cao tầng đi rồi ạ."
Dáng vẻ hồ đồ hoa mắt ù tai biến thành hư không, ông lão ngước mắt gọi anh ta đi vào.
Cấp dưới đứng dậy bước nhanh đến bên người ông lão rồi ngồi quỳ xuống, cung kính lấy một chiếc điện thoại di động nắp gập ra. Ông lão liếc mắt nhìn màn hình đang sáng lên, vẻ mặt không giận tự uy bỗng nhiên tan vỡ, chuyển sang vẻ muốn dạy dỗ người nhưng lại không dám, như là đang cố nén đau rau.
"... Nói, lại làm sao vậy." Ông lão giận hỏi.
Cấp dưới nghiêm túc thuật lại từng câu từng chữ.
"Cậu Satoru gửi tin, 'Sao còn giới hạn thẻ thế, mau bỏ đi'."
Giọng điệu khinh mạn của người thiếu niên bị anh ta thuật lại như lời thông báo ở thời sự, nhưng như vậy cũng không thể làm ông lão thoải mái hơn phần nào, ông lão xụ mặt hầm hừ quát.
"Nói cậu ấy tự nghĩ cách đi! Không nói lời nào đã bỏ đi theo con nhóc không rõ lai lịch, còn chọc phải cao tầng, đã giỏi vậy thì tự đi làm thuê mà kiếm tiền!"
Cấp dưới không nói lời nào, ngồi nghe ông lão mắng xong, thấy không có gì muốn căn dặn bèn lặng lẽ đứng dậy lui ra, nhưng mà khi đi đến cạnh cửa, phía sau lại truyền đến tiếng nói trầm thấp.
"Không được tăng đến hạn mức cao nhất... Gửi thêm một số tiền qua đi."
Cấp dưới khom lưng đáp vâng, lúc đi vòng qua hàng rào, anh ta mơ hồ nghe được một câu oán giận nho nhỏ.
"Cái này cũng gọi là chạy trốn? Mình thấy là đi du lịch thì đúng hơn!"
*
Gió đêm lạnh thấu xương, người đứng nơi thoáng đãng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vầng trăng khuyết như cũng bị gió lớn thổi động, phập phồng ở biển mây.
Miyazaki Chihiro đảo mắt qua vầng trăng, dưới chân dùng sức nhẹ nhàng nhảy lên lan can sắt thép, đi đến bên cạnh Gojo Satoru.
Tuy rằng phía trên vẫn còn một đoạn mũi nhọn nhưng đã không còn chỗ thích hợp để đặt chân, bọn họ bèn không leo lên nữa mà dừng ở nơi này.
Cả tòa tháp Tokyo bị đạp dưới chân, gió lớn gào thét thổi qua.
Ở vị trí cao mấy trăm mét, độ ấm quanh người như bị cuốn đi hết. Miyazaki Chihiro vừa mới đứng vững đã bị Gojo Satoru kéo vào lòng, 'Vô hạ hạn' kéo dài bao trùm lên cô, ngăn cản cái lạnh của mùa Đông.
Mặc dù mới đầu cô còn hơi xấu hổ với việc tiếp xúc tứ chi thế này, nhưng kiếp sống chạy trốn đuổi bắt suốt một tháng, hai người ở chung sớm chiều làm cô cũng dần quen bạn trai thường xuyên nắm tay và ôm mình, lúc này dựa vào ngực cậu, cô vẫn có dư tâm tư đi quan sát phong cảnh.
Đêm khuya 0 giờ, tháp Tokyo đã đóng cửa, chỉ có hai du khách 'không đi con đường bình thường' là còn đứng ở bên trên. Đèn đóm lộng lẫy trên thân tháp dung nhập vào vạn đèn của Tokyo, hóa thành biển sáng mênh mông trải dài trên mặt đất.
Hai người dựa sát vào bên nhau lẳng lặng thưởng thức cảnh sắc này, lát sau Miyazaki Chihiro hơi lui ra, cô vươn tay nói.
"Chỉ mua được cái này... Tớ xin lỗi, quà sinh nhật quá đơn sơ."
Múi sợi tơ nửa trong suốt đựng đầy những chiếc kẹo lấp láy nằm trong lòng bàn tay cô, nhiều loại kẹo khác nhau, màu sắc hài hòa, rõ ràng là đã được người tặng bỏ công sức lựa chọn. Người tặng quà lại phiền não cau mày, không quá hài lòng.
Lúc rời khỏi trường Miyazaki Chihiro đã chuẩn bị một số tiền, nhưng vì phần lớn tài sản đều nằm trong thẻ ngân hàng do cao tầng cung cấp, số tiền còn lại chỉ có thể miễn cưỡng đủ dùng được một thời gian. Nếu chỉ có một mình cô thì tùy tiện nhận chút nhiệm vụ cũng đủ sinh hoạt, nhưng có Gojo Satoru, tiền tiêu ra nhiều như nước chảy.
Vốn dĩ có nhà Gojo âm thầm giúp đỡ, dù tiêu tiền nhiều cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng mà hai ngày nay số dư tài khoản bỗng cạn kiệt, quá bất ngờ khiến hai người rơi vào tình cảnh túng quẫn, hơn nữa ngày 7 tháng 12 chính là sinh nhật 17 tuổi của Gojo Satoru, Miyazaki Chihiro thật sự không thể kịp thời kiếm được đủ tiền riêng một cách 'hợp lý', kế hoạch sinh nhật đã nghĩ kỹ cũng bị ngâm nước nóng.
Cô cực kỳ áy náy, rủ mắt không nói, nhưng vai chính lại vô cùng vui vẻ nhận lấy túi kẹo đơn sơ, ôm chặt cô vào lòng một lần nữa.
Gojo Satou áp mặt vào tóc cô: "Tớ lại không thiếu món quà quý giá, quan trọng là tâm ý."
Cô hơi ngẩn người, nhẹ nhàng 'ừm' một tiếng.
Đêm trăng ngày Đông, bọn họ đứng ở biển sáng quan sát nhân gian, cậu một viên tớ một viên chia sẻ hết túi kẹo.
Giấy gói kẹo rực rỡ được vuốt phẳng rồi bỏ lại vào túi, dùng dải lụa buộc chặt treo trên cổ tay của Gojo Satoru. Trăng chìm vào tây, màn đêm dần dần rút đi, bọn họ trao đổi một nụ hôn ngọt ngào.
"Cần phải đi..." Miyazaki Chihiro nhìn ánh nắng bò lên phía chân trời.
Mặt trời mọc.
Ánh bình minh khoác ráng màu vạn trượng bước ra đường chân trời, sắc màu đỏ thẫm chảy xuôi vạn dặm, thắp sáng cả đất nước.
Con đường phía trước mênh mang, nhưng người yêu đang ôm cô lại vô cùng tự tin, mũi nhọn trương dương hiện rõ trên khuôn mặt trẻ trung của thiếu niên.
"Đi đâu cũng được, dù sao chúng ta đanh ở bên nhau mà..."
Ánh mặt trời chiếu khắp đất trời, Miyazaki Chihiro nhìn chăm chú Gojo Satoru cười rộ lên ở trong ánh nắng, nắm chặt tay cậu.
Hai người cùng nhảy xuống tháp Tokyo, lại ở 'thương' cởi bỏ ràng buộc của tinh cầu.
Trời cao vô ngần đón nhận hai người nhỏ bé, dõi mắt nhìn quanh, thiên hạ to lớn đều là lãnh địa tự do....
*
Đầu Hè, công viên giải trí rất đông đúc, Geto Suguru đang đi ra khỏi trung tâm sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ra được khỏi đám đông làm cậu ấy không khỏi thở phào một hơi, trời nóng tới mức cậu ấy phải dùng tay quạt gió,
Tuy rằng đồng phục của trường có tính phòng hộ không tồi nhưng mặc vào mùa Hè thật sự quá nóng... Chẳng trách năm nào Ieiri Shoko cũng kêu than.
Cậu ấy nhắn tin cho nhân viên giám sát đến cửa hông đón mình, nghĩ đến việc còn phải nộp báo cáo nhiệm vụ, bèn dứt khoát mở bản ghi chú ra bắt đầu chuẩn bị bản thảo.
Một lòng hai việc mà đi tới, lúc đi đến ngã rẽ, cậu ấy bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc đã lâu không nghe.
"... Chúng ta còn rất nhiều thời gian mà."
Geto Suguru ngẩn ra, bỗng hoàn hồn ngẩng đầu.
Bên phố đối diện có một đôi tình lữ trẻ tuổi đang rúc vào nhau. Thiếu niên tóc trắng giơ tay búng một cái lên trán thiếu nữ, khiến bạn gái ngửa mặt ra sau, ngơ ngác sờ trán nói.
"... A, sưng rồi."
Thiếu niên cứng đờ, lặng lẽ rụt tay lại. Hai người nhìn nhau, thiếu nữ che trán cười rộ lên, tiếng cười như lây bệnh làm thiếu niên cũng cười theo. Đầu bọn họ dựa gần nhau, dần dần cả hai cười không dừng được.
Cho dù bọn họ đã hóa trang một chút nhưng Geto Suguru liếc mắt một cái là nhận ra được ngay, khóe môi cậu ấy cũng vô thức cong lên.
Cậu ấy vừa cười vừa giơ điện thoại chụp tấm ảnh đôi tình lữ ôm đầu cười to gửi cho bạn học.
[Người gửi: Shoko
???]
[Người gửi: Shoko
Đá bay bát cơm chó.jpg]
Mặc dù đã tiếp nhận lệnh truy sát của cao tầng nhưng Geto Suguru hoàn toàn không có ý làm theo, cậu ấy cất điện thoại vào túi, tiếp tục đi đến cửa hông như chưa từng thấy gì, nhưng vừa mới đi được vài bước đã bị người gọi lại.
Là một cô gái xa lạ.
Cô ấy giơ một cái kem to lên, đỏ mặt nói là một đôi tình lữ nhờ đưa, tay hẩy nhẹ ý bảo cậu ấy cầm.
Geto Suguru hơi ngẩn ra, nói lời cảm ơn rồi nhận cây kem, nhìn cây kem ốc quế to quá mức, trên xoắn ốc có rải những viên kẹo trong suốt như đá quý, còn cắm một con vật làm bằng sô cô la. Cậu ấy ngẩng đầu nhìn sang bên kia đường, thiếu niên và thiếu nữ mười ngón tay đan vào nhau, tay còn lại thì giơ lên vẫy tay với cậu ấy.
Nụ cười đang tắt dần lập tức gia tăng, cậu ấy giơ cái kem to lên ra hiệu với hai người.
Xe hoa du hành trùng hợp đi qua vào lúc này, trong tiếng nhạc vui sướng, đội đưa xe dài che lấp mất bóng hình hai người.
Geto Suguru cắn một miếng kem, xoay người đi ra ngoài cửa. Vị ngọt lạnh lẽo tan ra trong miệng, bao trùm lên hương vị ghê tởm còn sót lại sau khi nuốt quả cầu chú linh cách đây không lâu.