Editor: Qing Yun
Nhạc cụ làm từ gỗ đào tấu lên làn điệu cổ xưa trong khung cảnh núi non trùng điệp, cành lá um tùm che lấp bầu trời, làm người đang ở ngày Hè nóng bức rơi như vào trời Đông giá rét.
Người trong thôn ăn diện lộng lẫy nhảy vũ điệu hiến tế trên đài cao, các du khách xung quanh vừa sợ hãi vừa khe khẽ nói nhỏ, cũng liên tục cầm điện thoại quay lại cảnh này.
Miyazaki Chihiro đứng ở vòng ngoài cùng để tránh né camera, ngẩn người nhìn chằm chằm đám đông. Bỗng nhiên bên má bị ống trúc lạnh lẽo áp lên, có người cúi đầu tới gần.
"Hoàn toàn không có hoạt động hoàn chỉnh nào cả, đến quán đồ ăn đặc sản cũng không có, thôn này làm du lịch thật không chuyên nghiệp." Gojo Satoru lười biếng đánh giá: "Biết trước thế này đã không đến đây chơi."
Miyazaki Chihiro hoàn hồn, tiếp nhận ống trúc uống một ngụm trà lạnh được bán trong thôn, cô mỉm cười ngước mắt nhìn cậu.
"... Đừng mở 'vô hạ hạn' mãi như vậy. Không phải đã nói sẽ thay phiên cảnh giác sao?"
"Tớ chỉ đang rèn luyện khả năng khống chế thuật thức của mình..." Nhìn thấy vẻ mặt của cô, cậu chợt khựng lại không nói nữa, sau đó làm như không có việc gì mà giải trừ phòng ngự quanh người đã duy trì mấy ngày liên tục, cũng không hề lộ ra vẻ mệt mỏi, cậu nhẹ nhàng nói sang chuyện khác: "Chỗ này chán quá, nghỉ ngơi một ngày rồi đến chỗ khác đi."
Thiếu niên nói giống như đây là du lịch có kế hoạch từ trước, nhưng thực tế lại không phải như vậy.
Bọn họ đã bỏ trốn khỏi Cao Chuyên hơn nửa năm, bằng vào năng lực của hai người, lại thêm nhà Gojo bảo vệ cho nên cao tầng không thể làm gì quá đáng, ngay từ đầu đúng là rất nhẹ nhàng, nhưng mà, trong mấy tháng gần đây, đầu tiên là trưởng lão qua đời, nhà Gojo xảy ra nội chiến, những treo thưởng nặc danh có giá trên trời dành cho bọn họ xuất hiện ngày càng nhiều, khiến chú nguyền sư sôi nổi xông lên vây săn bọn họ, cùng với 'vận rủi' như hình với bóng, không chỗ không ở...
Cho dù là bọn họ cũng dần cảm thấy lực bất tòng tâm, thoát đi thành phố lớn dễ dàng bị phát hiện, một đường đi về vùng nông thôn hẻo lánh, nếu tình hình cứ ác liệt như vậy, chỉ e lúc sau phải trốn vào núi sâu rừng già.
Tình hình nguy cấp khiến cho Gojo Satoru cũng bắt đầu nôn nóng, tuy rằng cậu đã cố gắng che giấu nhưng hành động mở 'vô hạ hạn' liên tục đã thể hiện rõ nỗi lòng không xong của cậu.
Miyazaki Chihiro lẳng lặng nhìn cậu, im lặng một lát, cô nói: "Satoru..."
Gojo Satoru ngắt lời cô: "Sắp đến giờ ăn cơm rồi, đi... Hửm?"
Lời nói thay đổi đề tài một cách đông cứng bất ngờ biến thành kinh ngạc.
"Kia không phải Haibara sao." Cậu tiến lên một bước, nheo mắt nhìn: "Có cả Nanami."
Trong lòng nao nao, Miyazaki Chihiro tạm thời nhịn xuống không nói, đồng thời nhìn lại theo hướng cậu chỉ.
Một đầu khác bên đài hiến tế, ông trưởng thôn đang dẫn hai người mặc đồng phục Cao Chuyên quen thuộc đi vào đường núi nhỏ, là Haibara Yuu và Nanami Kento.
Cô và Gojo Satoru liếc nhau, yên lặng vòng vào đường rừng đuổi theo.
*
"Ha ha ha, nếu không gặp được anh chị thì chắc em chết rồi." Thiếu niên mặt xám mày tro vuốt tóc mái ra sau, tươi cười rộng rãi, cậu ấy nắm lấy tay bạn để bò lên trên.
Người dân trong thôn đi cùng đã rút về hết, Gojo Satoru có thể quang minh chính đại xuất hiện, nói chuyện vài câu với đàn em đã gần một năm chưa gặp mặt.
Nanami Kento bình tĩnh nói: "Vốn là nhiệm vụ thanh tẩy chú linh thổ thần cấp hai đơn giản, không ngờ lại là sức mạnh lại ngang với thổ thần thật sự... Còn đột nhiên biến dị thành đặc cấp. Cảm ơn anh Gojo và chị Miyazaki giúp đỡ."
"Hoàn toàn không trở nên hoạt bát chút nào nhỉ Nanami." Gojo Satoru cảm thán, Nanami Kento cũng đáp lễ bằng câu "Tiền bối cũng hoàn toàn không chín chắn hơn", còn cậu thì tiến lên đi về phía trước.
Vì lo lắng để lại quá nhiều tàn uế chú lực sẽ bị người tìm ra nên lần này là Miyazaki Chihiro ra tay cứu người. Thiếu nữ đao thuật ngày càng sắc bén, chỉ một lúc ngắn ngủn đã kết thúc trận chiến, nhưng cô lại đứng trước mặt thi hài dần tiêu tán của chú lịch một hồi lâu mới xoay người lại.
Gojo Satoru đi đến trước mặt cô, ánh mắt cậu nhìn chăm chú vào ngón tay khô khốc mà cô đang cầm.
Ngón tay của Ryomen Sukuna đã cởi bỏ phong ấn...
Miyazaki Chihiro ngẩn người nhìn vẻ mặt hoàn toàn không về có cảm xúc tiêu cực dù vừa mới rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nghìn cân treo sợi tóc của Haibara Yuu.
Gojo Satoru cầm lấy ngón tay kia, nhét nó vào túi, cậu giơ gõ đầu cô.
"Nghĩ cái gì vậy, phong ấn cũng đã một nghìn năm, hư hao không phải bình thường sao, mấy năm gần đây giới chú thuật đều đang nói phải nghĩ cách thu gom ngón tay về củng cố phong ấn..."
Miyazaki Chihiro không phản bác, nhưng trực giác nhắc nhở cô...
Lần biến dị này là do cô mà thành.
*
Hai người bị truy nã đương nhiên không tiện ở lại bên các đàn em quá lâu, chỉ gặp nhau một lát liền tạm biệt.
Haibara Yuu và Nanami Kento quay về thôn trấn an người dân, liên lạc với nhân viên giám sát, Miyazaki Chihiro và Gojo Satoru thì tiếp tục lữ hành.
Bọn họ đang thu gom ngón tay còn sót lại của Sukuna, thuận tiện tìm kiếm Kenjaku, nhưng thời gian này vì tình huống khó khăn, tâm trí đều đặt hết lên chuyện trốn chạy.
Nếu cứ để tình huống tiếp tục xấu đi, bọn họ chẳng khác nào ngồi yên chờ chết.
Miyazaki Chihiro suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định liên lạc với Geto Suguru. Mặc dù số điện thoại đã thay đổi nhiều lần, danh bạ không có bất cứ ai, nhưng cô nhắm mắt cũng có thể đọc ra số điện thoại của một đám người, càng đừng nói là số điện thoại của bạn học.
Lén gạt Gojo Satoru, cô hẹn địa điểm gặp mặt, sau đó đứng nhận dẫn đường trong hành trình tiếp theo, cuối cùng đi đến một thôn xóm trong vùng núi hoang vắng.
Tháng 9 năm 2007, ngày nghỉ Hè mà Geto Suguru cũng không được nghỉ đúng nghĩa, cậu ấy ra ngoài làm nhiệm vụ, thanh tẩy chú linh làm loạn trong thôn, còn cứu hai bé gái có chú lực nên bị người dân trong thôn cầm tù tra tấn.
Sau khi để nhân viên giám sát lấy được bằng chứng báo cảnh sát, bắt hết tội phạm về, cậu ấy dẫn hai cái đuôi nhỏ nói thế nào cũng không chịu rời đi đến gặp bạn học đã lâu không gặp.
Tuy rằng ở ngoài dự kiến, nhưng Gojo Satoru vừa gặp bạn thân là hiểu ngay tính toán của Miyazaki Chihiro.
Thiếu niên chỉ bất động vài giây lúc đầu sau đó lập tức thản nhiên như thường đi trêu đùa hai cô bé nhút nhát đang túm chặt vạt áo của Geto Suguru, chỉ chốc lát sau đã làm Nanako và Mimiko phiền đến mức nghẹn đỏ cả mặt, mùi đầu chạy trốn.
Geto Suguru ngăn cản cho có, cậu ấy nhìn ra được tình huống không bình thường, hơi nhíu mày nhìn Miyazaki Chihiro.
Nhưng mà, trước khi bọn họ mở lời, Gojo Satoru lại là người nói chuyện trước.
"Tới đánh cuộc đi."
Thiếu niên đứng thẳng lưng.
"Tớ đi cùng Suguru, tách ra ba ngày lại đến tìm cậu. Nếu trong 24 giờ mà không tìm thấy cậu thì tớ về nhà Gojo, cậu đi con đường của cậu."
Miyazaki Chihiro im lặng một lát rồi nhẹ giọng đáp.
"Ừ."
Ai cũng không nói chuyện, cô gượng cười với Geto Suguru đang lo lắng nhìn mình, lùi lại vài bước, quay người đi vào rừng sâu mênh mông.
Gojo Satoru không quay lại nhìn cô, cậu bình tĩnh nói với Geto Suguru.
"Đi thôi."
*
Có tiếng mưa rơi.
Mưa phùn tí tách, chốc lát sau biến thành mưa to giàn giụa che lấp bầu trời. Căn nhà hoang rách nát lọt gió khắp nơi, cửa sổ thủy tinh bị vỡ tới mức chỉ còn lại khung cửa, mưa gió ùa vào nhà mà không hề gặp phải vật cản, đống lửa yếu ớt sắp sửa không chống đỡ được.
Miyazaki Chihiro dịch đến hướng đầu gió, để mặc mưa bụi tung bay thấm ướt sống lưng, ngẩn ngơ khảy củi gỗ.
Trong hoàn cảnh này, hơi ấm mà đống lửa mang đến chẳng được bao nhiêu, có lẽ tác dụng lớn nhất của nó cũng chỉ là chiếu sáng. Cũng may đang là mùa Hè, không đến mức tạo thành bối rối trí mạng.
Đêm nay là đêm thứ tư sau khi chia tay với Gojo Satoru, chỉ còn mười phút nữa là qua thời gian ước hẹn, như vậy chắc không ai có thể đuổi tới nơi hoang vu này.
Thế này thiếu niên có thể quay trở lại quỹ đạo cuộc đời, còn cô thì không cần lo lắng hãi hùng, tiếp tục bước lên hành trình của mình, cô nên vui vẻ mới đúng, nhưng mà trái tim lại bị cô đơn bao phủ không thể kìm nén được.
Miyazaki Chihiro run rẩy, hai tay ôm chặt lấy đầu gối như sợ lạnh.
Mưa càng ngày càng lớn, nóc nhà bắt đầu bị dột nước, nếu không mau đổi chỗ thì e rằng không riêng đống lửa mà chính cô cũng bị ướt hết. Lý trí đang thúc giục, nhưng cô lại ngẩn người nhìn ngọn lửa, hoàn toàn không muốn động.
Trong tiếng mưa rơi ồn ào che kín đất trời, bỗng nhiên có tiếng động truyền đến từ phía xa.
'Lộp bộp lộp bộp,' là tiếng chân dẫm lên vũng nước.
Ngay khi nghe được âm thanh này, Miyazaki Chihiro lập tức đứng phắt dậy. Đầu óc cô hỗn loạn, có lẽ là người đi đường trùng hợp đi ngang qua, cũng có lẽ... Dù người tới là ai, cô cũng nên đi ngay.
Tư duy lộn xộn điều khiển cơ thể lảo đảo chạy về phía sau, nơi đó có một bức tường bị sụp đổ đủ để cô có thể yên lặng tránh đi, nhưng mà ngay lúc này, cửa nhà bị phá đổ!
Mưa gió cuồn cuộn ập tới, dập tắt đống lửa đang cháy bập bùng, lửa tan đi, người tới ướt đẫm toàn thân, vội vàng tiến lên ôm chặt lấy cô đang muốn chạy là cẳng chân cứng đờ không thể nhấc nổi.
Thiếu niên cả người ướt dầm dề khom lưng tựa đầu vào vai cô, mái tóc vốn mềm mại như mây giờ đây ướt lại thành từng lọn nhỏ, mái tóc trắng tinh như sương tuyết hòa tan, bọt nước chảy xuống thấm ướt trước ngực cô.
Đôi tay ôm chặt cô lạnh băng như vừa mơn trớn cả mùa Đông, giọng nói của cậu khàn khàn, lại lộ ra vài phần kiên định cùng khí phách của thiếu niên.
"... Tìm được cậu rồi!"
Điện thoại đổ chuông báo thức 0 giờ đêm, đánh tan không khí trầm buồn trong nhà, Miyazaki Chihiro lại nước mắt tràn mi.
"Sao cậu lại khó chơi như vậy hả..." Cô nghẹn ngào nói, muốn tránh thoát đôi tay kia: "Đã đuổi đi rồi mà còn quay lại!"
Thiếu niên siết chặt hai tay, dường như cậu đang cười.
"Ai bảo tính tớ không tốt chứ, chuyện càng không cho làm tớ càng muốn làm, lại không phải lần đầu tiên cậu thấy, cậu cũng nên quen đi."
Miyazaki Chihiro càng khóc lớn hơn, nói năng lộn xộn một đống lời, cuối cùng kiệt sức ngã vào lòng cậu, đau lòng khóc.
"... Nếu cậu chết, tất cả những nỗ lực của tớ từ trước tới giờ lại tính là gì hả!"
Tiếng mưa và tiếng khóc đang chéo, sấm sét đánh xuống rung chấn đất trời.
Người ôm cô im lặng một lát, cuối cùng đánh vỡ nguyên tắc không chủ động truy hỏi, cậu nói hết những gì đã phát hiện, thái độ bình thản mà kiên quyết muốn nghe cô giải thích.
Lớp phòng tuyến của tinh thần Miyazaki Chihiro hoàn toàn thất thủ.
Thông tin về thuật thức gọi là 'Miền đất lý tưởng', 52 lần luân hồi, cùng với mưa gió rít vào đồng loạt dũng mãnh vọt vào trong tai Gojo Satoru.
Người yêu trong lòng vẫn là dáng vẻ như khi vừa mới gặp. Cô đã mười chín tuổi, mãi mãi mười chín tuổi. Thời gian đã vứt bỏ cô từ lâu, để mặc cô tùy ý ném đi cơ thể máu thịt, lặp lại từng lần chạy về quá khứ, cứu lại hoa trong gương trăng trong nước...
Đêm khuya không ánh sáng, khí lạnh quấn thân. Cậu nghiêng mặt dán lên khuôn mặt đẫm nước mắt của thiếu nữ, nói lên lời thề.
"... Lần này, tuyệt đối sẽ không bỏ lại cậu một mình!"
*
Kong Shiu tìm được người mình cần tìm ở trường đua ngựa.
Người đàn ông hiếm khi té ngã trong nhiệm vụ, suýt chút nữa là chết trong tay người khác vẫn là dáng vẻ được chăng hay chớ, anh ta nhìn chằm chằm từng con ngựa đang chạy về đích, đập lưng về phía sau, chậc lưỡi một tiếng, xé tờ phiếu trong tay ra làm hai.
Ám sát 'tinh tương thể' thất bại nhưng cuối cùng Tengen cũng không thể dung hợp với Amanai Riko, giữ được 'sự thuần khiết', điều này làm Bàn Tinh Giáo vui mừng khôn xiết, còn khoan dung bỏ thêm một số tiền nói để cho anh ta dưỡng thương. Đã hơn một năm trôi qua, người đàn ông này vẫn tiếp tục cuộc sống suy sút của mình, nhìn như hoàn toàn không bị sự kiện kia ảnh hưởng.
Kong Shiu ngồi xem hết kết quả trận đua ngựa có kết quả không vừa ý cùng anh ta, ông ta lắc đầu, cũng không còn nêu ý kiến về hành vi chưa một lần thắng cược nhưng vẫn thích cá cược của anh ta như mọi lần mà nói thẳng lý do đến.
"Có hứng thú nhận một đơn không? Vẫn có liên quan đến Rikugan, giết chết thiếu nữ đang ở bên cạnh cậu ta."
Người đàn ông đưa mắt nhìn sang.
Kong Shiu bổ sung: "Tiền cọc bốn trăm triệu."
So với nội dung nhiệm vụ, số tiền thưởng kếch xù lại không hề làm cảm xúc của anh ta có dao động. Người đàn ông bắt chéo chân nhìn đường đua, giọng điệu tùy ý.
"Tôi nhận."
***
Chú thích:
Tàn uế chú lực: là dấu vết của chú lực còn sót lại sau khi dùng thuật thức.