Lời Tỏ Tình Đẹp Nhất Thế Gian

Chương 60



Editor: Qing Yun

Màu trắng, màu xanh xám, màu đen, tất cả tạo thành màu sắc chủ đạo của thành phố cảng này.

Wakkanai vào Đông chìm trong trống vắng, chỉ có tiếng sóng biển lên xuống, tiếng gió gào thét và tiếng đèn tín hiệu quanh quẩn bên tai.

Nơi này là khu vực đầu phía bắc Hokkaido, cũng là đầu phía bắc của Nhật Bản.

"... Là quê hương của tớ."

Miyazaki Chihiro ngẩng đầu nhìn đường ven biển uốn lượn ở phía xa.

Đường biển màu xanh xám kéo dài qua đường đê cũng là máu xám, tuyết trắng xóa phủ lên đường phố, nhiễm màu sắc trắng thuần lên đê biển, đụn tuyết bện ra 'dây thừng' kéo dài trên mặt biển tới tận phía cuối đường, dung nhập vào không trung xám trắng nặng nề.

Gojo Satoru sóng vai bước qua tuyết cùng cô, cậu nhìn quanh khắp nơi, lúc nói chuyện phun ra một đám sương trắng.

"Hơi bất ngờ, không nghĩ lại là một thành phố thế này," cậu nắm tay cô nhét vào túi áo khoác: "Cảm giác Chihiro lớn lên ở một nơi ấm áp ngọt ngào."

Miyazaki Chihiro bị cậu chọc cười, lại có hơi buồn bã: "... Nói thế cũng không sai. Tuy rằng Wakkanai quanh năm không tính là ấm áp nhưng nhà tớ thật sự là một nơi 'ấm áp ngọt ngào'."

Hai người đi quanh thành phố rồi đến một khu trung tâm thương mại.

Thành phố nhỏ đương nhiên không phồn hoa như Tokyo, cho dù là khu thương mại thì cũng đều là phòng ốc thấp bé, các cửa hàng cũng không coi là phong phú.

Sau khi đi vào nơi này, Miyazaki Chihiro càng im lặng hơn, cô dẫn Gojo Satoru đến một góc tường. Bên đường cái đối diện là một cửa hàng quần áo vừa mới khai trương, trời đầy mây khiến dù đang là ban ngày cũng âm u, cửa hàng bật tấm biển sáng lấp lánh để mời chào khách hàng, ánh đèn màu ấm như ánh mặt trời, làm lớp tuyết đọng trước cửa như được một tầng ánh vàng phủ lên.

Cô giơ tay miêu tả: "Chính là vị trí này, nó vốn là tiệm bánh ngọt của nhà tớ."

Gió cuốn bay tiếng nói bình tĩnh mà cô đơn của cô.

"Tầng một là cửa hàng, tầng hai dùng làm phòng sinh hoạt. Đại khái khoảng hai năm trước, có xe tải mất khống chế lao vào trong tiệm, nhà sập một nửa... Bố mẹ bảo vệ tớ nên qua đời tại chỗ, tớ may mắn còn sống."

'Miyazaki Chihiro' của hai thế giới, bởi vì cùng có nỗi đau nên hòa thành một thể. Bây giờ đứng ở đây nhìn vào nơi đã thay đổi hoàn toàn, tựa như chưa từng xảy ra tai nạn thảm khốc kia, cơn ác mộng chưa từng rời xa lại hiện lên trước mắt lần nữa, cô nhìn vẻ lo lắng của Gojo Satoru, mỉm cười lắc đầu nói: "Tớ không sao."

"Nhà tớ không có họ hàng, cuối cùng là nhân viên trong quán nhận nuôi tớ."

"Kuhakugawa Kiriu."

Cái tên mà cô không dám nhớ tới yên lặng vọng lên trong lòng, làm cho tâm trí bị áy náy nắm chặt. Miyazaki Chihiro hít sâu, che giấu mà nói sang chuyện khác.

"Không có gì đẹp, đều bị bán đi rồi, chúng ta...!"

Hô hấp cứng lại, cô bỗng nhiên thất thanh.

Có hai người đi từ con phố khác vào đường chính, dừng bước trước cửa hàng quần áo. Chàng trai là người cô cực kỳ quen mắt, cô gái càng là khắc cốt ghi tâm.

Khuôn mặt tuổi trẻ vẫn chưa nhiễm gió sương năm tháng ngửa lên nhìn tấm biển hiệu, trên mặt là vẻ phiền muộn rõ ràng. Kuhakuagawa Kiriu ngửa đầu nhìn sang chồng mình.

"Thế mà đã có cửa hàng mới rồi... Em vẫn cứ nghĩ nếu không bán chỗ này đi thì tốt rồi. Tâm huyết mười năm của vợ chồng cửa hàng trưởng, nếu có thể sửa chữa lại rồi tiếp tục khai trương..."

"Cũng là chuyện không có cách này, cơ bản là không lấy được bồi thường gì, tiền tiết kiệm của hai chúng ta không đủ để sửa sang lại cũng như tiếp tục buôn bán."

"... Đúng vậy."

Không có tiền, đây là một vấn đề hiện thực, có bao nhiêu người không cam lòng đều phải nhượng bộ trước sinh tồn. Kuhakuagawa Kiriu lắc đầu, nhẹ nhàng lôi kéo chồng nhắc nhở cần phải đi.

Hai vợ chồng tiếp tục bước đi, lúc đi qua đường phố tuyết đọng, bọn họ gặp phải Miyazaki Chihiro đang thẫn thờ ở đó.

Cô đứng yên không nhúc nhích, thất hồn lạc phách. Kuhakuagawa Kiriu đi qua người cô rồi bỗng nhiên dừng lại.

"Làm sao vậy?" Người chồng hỏi.

Cô ấy hơi hoảng hốt, chần chờ xoay người, dịu dàng hỏi.

"Xin hỏi... Hai em là khách du lịch à?"

Miyazaki Chihiro đứng yên, lệ rơi đầy mặt, cũng không dám quay đầu lại. Gojo Satoru nhẹ nhàng nhìn cô, cậu ôm vai cô nghiêng người đi, cười nói tự nhiên đáp lại.

"Không phải, là rời đi quê nhà rất lâu, bây giờ trở về thăm một chút."

Vừa nghe lời này, hai vợ chồng Kuhakugawa lập tức cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, nhiệt tình nói về những thay đổi của quê hương mấy năm gần đây, Gojo Satoru tủm tỉm trò chuyện vài câu, trao đổi xong cách liên lạc liền lấy lý do 'Có hẹn với người khác' để tạm biệt Kuhakugawa Kiriu.

Trước khi đi cô ấy còn phất tay: "Chơi vui nhẻ nhé! Wakkanai vào Đông cũng rất đẹp, nếu thấy chán có thể gọi cho chị..."

Từ đầu tới cuối Miyazaki Chihiro vẫn luôn im lặng tránh trong lòng Gojo Satoru, để cậu ra mặt nói chuyện, nghe thấy hai người kia dần đi xa cũng không ngẩng đầu. Một lát sau, Gojo Satoru vỗ vai cô.

Tiếng nói ôn hòa của thiếu niên dung nhập vào cơn gió: "Đừng buồn, dù không nhớ rõ cũng có thể làm quen lại lần nữa mà."

Miyazaki Chihiro lùi ra, để cậu lau nước mắt giúp mình, rầu rĩ nói.

"... Ừ."

*

Sau khi bất ngờ gặp được mẹ nuôi, hai người đi đến nghĩa địa nơi chôn cất vợ chồng Miyazaki.

Thời tiết này ngoài nghĩa địa vắng tanh không có dấu chân người, lớp tuyết dày gần như che kín hết cảnh vật ở đây, Miyazaki Chihiro dẫn theo Gojo Satou đi một đường vào sâu bên trong.

Ngôi mộ hợp táng của vợ chồng Miyazaki ở bên cạnh chiếc đèn lồng trắng.

Cô ngồi xổm xuống, dùng tay phủi sạch tuyết đọng trên mộ, im lặng nhìn chữ viết trên bia một lúc mới nói nhỏ.

"Bố mẹ... Con đã trở về."

Gojo Satoru nửa quỳ bên cạnh cô, nhìn cô quỳ cúi mặt sát đất nỉ non.

"Rời đi lâu quá, mãi không tới thăm bố mẹ, con xin lỗi... Con gặp phải rất nhiều chuyện có nói cũng nói không hết, cũng đi một đoạn đường rất dài..."

Con đường nhìn không thấy điểm cuối, liệu sẽ kết thúc tại đây sao?

Cô nắm chặt tay người yêu, đôi mắt đầy nước lẳng lặng nhìn cậu, tiếng nói cũng dần nhỏ hơn.

Gojo Satoru tiến đến lên tiếng đánh vỡ bầu không khí đông cứng. Miyazaki Chihiro nghe vài câu, gương mặt nhiễm đỏ, vội vàng giơ tay che miệng cậu lại.

"Sao đột nhiên cậu lại bắt đầu tự giới thiệu...! Không cần phải giới thiệu luôn cả nhà Gojo!"

*

Hai người ở lại nghĩa trang một đêm, cho đến sáng ngày hôm sau mới quay lại nội thành.

"Chúng ta chờ sinh nhật xong lại nghỉ ngơi mấy ngày rồi ra nước ngoài nhé." Miyazaki Chihiro vận động co giãn xương khớp bị đông cứng, cô nói cho cậu nghe kế hoạch tương lai: "Tình thế trước mắt rất bất lợi cho chúng ta, cần dừng việc tìm kiếm ngón tay của Sukuna và Kenjaku... Đi ra ngoài tránh đi mấy năm lại về, lúc ấy sẽ bớt nguy hiểm hơn."

Hai người đã nói đến vấn đề này vài lần, cho nên Gojo Satoru đương nhiên không phản đối, cậu thoải mái đáp: "Được đó. Cậu quyết định là được, chúng ta ở bên nhau, đi đâu cũng có thể."

Khuôn mặt của Miyazaki Chihiro lại bắt đầu nóng lên, cô quay đầu đi: "Vậy, đến khách sạn trước đi, nghỉ ngơi một lát chờ đến trưa lại ra ngoài... Tớ đã chuẩn bị xong món quà bất ngờ cho sinh nhật hôm nay rồi, nhất định sẽ bù cho món quà đã bỏ lỡ năm ngoái!"

Lại một ngày mùng 7 tháng 12 tiếp theo, là sinh nhật 18 tuổi của Gojo Satoru. Từ trước khi tới Wakkanai cô đã lập ra rất nhiều kế hoạch, máy bay vừa hạ cánh là bắt đầu chuẩn bị đồ đạc hôm nay cần dùng ngay, thậm chí Gojo Satoru còn gặp cô ngồi viết viết xóa xóa lên bút ký vào nửa đêm.

Thiếu niên cố nén lòng hiếu kỳ để không trộm lật xem bút ký của cô, cậu cười đáp: "Ừ."

Một đêm qua đi, trên đường tuyết đọng dày hơn rất nhiều, dù đã được dọn sạch một lần như vẫn bị dẫm tạo ra tiếng động đặc trưng, hai người đội tuyết đi về khách sạn, bất ngờ gặp được Kuhakugawa Kiriu khi đi qua con phố buôn bán ngày hôm qua.

Có lẽ là vì tuyết rơi nên cô ấy đột một cái mũ beret dệt kim che kín trán, trong tay nâng một cái khay hơi trong, đang mời chào khách trên đường, vừa nhìn thấy bọn họ là nụ cười trên mặt lập tức xán lạn hơn.

"Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi!" Kuhakugawa Kiriu nhạy chậm đến trước mặt bọn họ, nâng khay nhỏ lên nói: "Tiệm bánh ngọt chị làm đang tổ chức ăn thử miễn phí món ăn mới, tới nếm thử đi!"

Miyazaki Chihiro nhìn xung quanh, vẫn không dám nhìn thẳng cô ấy, Kuhakugawa Kiriu cũng không để ý, cười khanh khách xốc tấm khăn che lên thúc giục bọn họ nhận lấy miếng bánh ngọt có hình dạng xinh xắn.

"Chị đề cử cái này, là học được tay nghề của chủ tiệm cũ, hương vị ngon lắm~"

Miyazaki Chihiro và Gojo Satoru không từ chối được, mỗi người cầm lấy hai cái. Người kia vui vẻ nhìn bọn họ ăn, nghe họ khen ngon thì nụ cười càng kiêu ngạo hơn.

Hai bên nói chuyện phiếm vài câu, Kuhakugawa Kiriu nói với Miyazaki Chihiro.

"Tuy rằng có hơi đường đột nhưng chị vừa nhìn thấy Miyazaki là cảm thấy rất thân thiết..." Vẻ mặt cô ấy dịu dàng, nhưng lời nói ra lại có giảo hoạt cùng trêu chọc: "Em và Gojo rất xứng đối! Tính toán khi nào kết hôn vậy?"

Miyazaki Chihiro suýt chút nữa là phun miếng bánh trong nghiệm ra, cô đỏ mặt ngửa ra sau: "Còn, còn chưa có quyết định này ạ!"

Gojo Satoru: "Đúng là có thể suy xét rồi."

Lặng lẽ trợn mắt nhìn người yêu một cái, cô cắn môi không hé răng. Kuhakugawa Kiriu nén cười vẫy tay với cô, làm ra vẻ có bí mật muốn nói cho cô.

Miyazaki Chihiro cứng người vài giây, sau đó vẫn nghe lời tiến đến gần.

Người kia cong tay nói nhỏ vào tai cô: "Lần đầu gặp mặt... Miyazaki."

—!

Miyazaki Chihiro đột nhiên mở to mắt.

"Ông..."

Đầu óc cô chấn động mạnh, còn nhớ rõ muốn duỗi tay đi bắt người đối diện, nhưng đáng tiếc lục phủ ngũ tạng đột nhiên đau nhói làm toàn thân không còn sức lực, tay chậm một bước, tầm mắt bi giận đan xen rơi xuống chỗ trống.

Gojo Satoru gần như phát hiện cơ thể xảy ra trạng thái khác lạ cùng lúc với cô, cậu vội đỡ cô đứng thẳng, cũng không kịp giữ kẻ hạ độc lại.

Gió tuyết đột nhiên mãnh liệt hơn, 'Kuhakugawa Kiriu' lùi vào tuyết trắng tung bay, hắn tháo mũi beret xuống khom lưng cúi chào, vết khâu ngang trán hiện rõ ra ngoài.

"Kenjaku...!" Miyazaki Chihiro giãy giụa đứng dậy, tiếng rống giận tê tâm phế liệt cùng máu tươi cùng nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô ném tay Gojo Satoru ra, không màng cơ thể đang bị chất độc phá hư, mạnh mẽ sử dụng thuật thức nghịch đảo để đuổi theo, nhưng mà người kia đã mỉm cười rồi biến mất.

Cô chạy đi, Gojo Satoru ở phía sau không thể đuổi theo, cậu nhịn ho đối đầu với chú nguyền sư đã đuổi tới.

Thuật thức phát động đánh nát bầu không khí yên lặng của Wakkanai, người đi đường và người trong các cửa hàng la hét, có người vừa lăn vừa chạy, có người thì run rẩy trốn vào góc.

Thuật thức nghịch đảo không có nhiều tác dụng, chất độc này có lẽ là loại chuyên môn nhằm vào chú lực, càng dùng thuật thức thì chất độc càng phát tác nhanh. Miyazaki Chihiro phun ra một ngụm máu, bỏ qua việc truy đuổi Kenjaku, kẻ đã cướp mất cơ thể của mẹ nuôi, miễn cưỡng áp hận thù đang thiêu đốt ngũ tạng, cô đảo đảo quay người đi giúp đỡ Gojo Satoru.

Có vẻ lượng độc mà cậu bị nhiễm không nhiều cho nên cậu vẫn có thể dùng 'vô hạ hạn' nghênh chiến kẻ địch, nhưng mặc dù đã cố ý không dùng thuật thức để ngăn chất độc phát tác, chỉ dùng [thương] làm phụ trợ thì đối mặt với chú nguyền sư số lượng đông đảo, cậu cũng rơi vào tình huống nguy cơ tràn ngập.

Miyazaki Chihiro dùng hết toàn lực nắn hình chú lực trong phạm vi nhỏ một lần, xé mở ra một khe hở trong vòng vây, cô chưa kịp lên tiếng đã lảo đảo muốn ngất đi, Gojo Satoru vội vàng tiến lên đỡ cô, thế rồi cậu bỗng nhiên khựng lại.

Chú cụ kỳ lạ từng gặp trong nhiệm vụ bảo vệ Amanai Riko đâm thủng qua ngực cậu, thiếu niên cắn chặt răng, cũng không quay đầu lại mà dùng [thương] ép lui người đàn ông vừa âm thầm đâm đến, giành giật từng giây trước sống chết, cậu ôm lấy Miyazaki Chihiro đã ý thức mơ hồ chạy ra khỏi vòng vây sắp khép lại!

*

Cánh đồng tuyết mênh mông vô bờ.

Gió thổi tới từ cuối trời rít gào đánh loạn bầu trời tái nhợt. Tuyết lớn liên miên bao phủ bóng người nhỏ bé gian nan bôn ba bên dưới.

Miyazaki Chihiro khẽ giật ngón tay áp lên bên má lạnh lẽo hoàn toàn không hề có sức sống của thiếu niên. Cả hai đều sắp đông cứng, chỉ có nơi lưỡi đao đâm xuyên qua cơ thể người yêu làm nơi đó đang tuôn trào máu tươi, thấm ướt ngực cô là mang tới chút ấm áp mỏng manh.

Cô choáng váng ho khan, đã phun ra quá nhiều máu, chất lỏng đỏ thẫm như đã cạn kiệt, bây giờ chỉ còn ho khan, miệng đầy mùi tanh.

Vết đỏ nhàn nhạt uốn lượn lưu lại theo dấu chân của Gojo Satoru, sau đó bị tuyết vùi lấp quay về vô ngân.

Chú nguyền sư đuổi theo sát bọn họ như kền kền ăn thịt, bọn họ không thể cắt đuôi, thiếu niên cố gắng chịu đựng đến lúc này bỗng nhiên lung lay rồi quỳ rạp xuống tuyết.

Miyazaki Chihiro ngã xuống theo cậu, vô lực nắm ống tay áo ướt sũng máy của cậu.

Gojo Satoru ho hai tiếng, cúi đầu nhìn cô, khi hô hấp dần bình ổn lại, cậu khàn giọng nói.

"... Chihiro, lúc trước cậu nói... Sẽ đồng ý với tớ một chuyện."

Cô hơi hoảng hốt, một hồi lâu sau mới nhớ ra. Đó là tháng 10 năm ngoái, khi hai người còn ở Cao Chuyên, lúc ấy Gojo Satoru hỏi tuổi của cô, cậu gọi cô một tiếng 'chị' để đổi lấy phần thưởng từ cô.

Nước mắt tràn mi, Miyazaki Chihiro nói.

"Đều lúc này rồi..."

Đến quỳ mà Gojo Satoru cũng không quỳ được, người cậu ngã xuống, tiếng nói càng lúc càng nhỏ: "Nếu còn không làm thì không còn cơ hội nữa... Đã nói không được đổi ý rồi."

Độ ấm cuối cùng trong cơ thể trào ra theo nước mắt, cô há miệng, thử vài lần mới nói ra lời.

"Ừ."

Thiếu niên vẫn rất bình tĩnh, thậm chí nở nụ cười. Đôi mắt như trời cao vô ngần kia ngóng nhìn cô, không cần cậu mở miệng cô cũng sáng tỏ tâm ý của cậu.

... [trên đời này không lời nguyền nào vặn vẹo bằng tình yêu.]

Có tiếng nói từ hồi ức trôi ra, Miyazaki Chihiro run rẩy nói.

"Cho đến tận cùng thế giới... Cho đến khi vận mệnh kết thúc..."

Dây thanh quản bị giá lạnh xé rách, cô nuốt máu tươi vào họng, nắm lấy bàn tay Gojo Satoru duỗi tới. Tay của cậu lạnh buốt như băng, may mà tay của cô cũng lạnh như thế, nắm lấy lại sinh ra ảo giác ấm áp.

Tựa như lời thì thầm của tình nhân, cô nhẹ nhàng bổ sung mấy chữ cuối cùng.

"Tớ yêu cậu."

Thiếu niên ngã vào người cô, đầu dựa vào vai cô, máu đỏ loang lổ chảy xuống khuôn mặt.

Đến bây giờ ánh chiều hôm mới xuyên thấu qua u ám, xuyên qua vùng quê xa xôi chiếu tới nơi đây, nhuộm màu tà dương lên gió tuyết.

Trong ánh mặt trời rực rỡ, cậu khép mắt lại như quá đỗi buồn ngủ, mỉm cười nhè nhẹ để lại một câu cuối cùng.

... "Trước khi tớ biến mất, tiếp tục đi về phía trước đi thôi."

*

Tiếng chuông trấn vang đất trời.

Gió tuyết dần dần đi xa, thay vào đó là tiếng mưa rơi tầm tã.

Sương mù lạnh lẽo kéo tới tràn ngập khắp Tokyo. Bên trong mưa bụi, ban ngày đã đi đến cuối.

Thiếu nữ mặc đồng phục áo trắng váy đen ngồi trong góc tường đổ nát, cô mở mắt ra, ý thức còn chưa kịp tỉnh táo lại mà cơ thể đã bật thốt lên.

"Satoru..."

Trong tầm mắt của cô, thiếu niên 18 tuổi xuất hiện giữa hư vô, một đôi mắt băng lam như biển trời lẳng lặng ngóng nhìn cô...

[Chú oán linh đặc cấp – Gojo Satoru] giáng thế.