Editor: Qing Yun
Mưa trong suốt, giọt nước nửa đóng băng mênh mông u ám như biển, phiêu đãng ở không trung, cuối cùng rơi xuống nhân gian.
Mưa tuyết làm ướt tóc và quần áo, một phần chưa kịp hòa tan thì lăn vào trong người, Miyazaki Chihiro đứng bất động ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mắt.
Sau khi hóa thân thành chú oán linh đặc cấp, gánh nặng mà 'vô hạ hạn' mang đến cho não biến mất, lớp phòng ngự vô hình vờn quanh người, che chở cậu khỏi bị mưa tuyết xâm nhập, tựa như sự tồn tại của siêu nhiên. Cô không động, chú linh không có ý thức tự chủ đương nhiên cũng không động, chỉ lẳng lặng nhìn lại.
Mưa lạnh đập vào mặt còn lạnh lẽo hơn sương tuyết, khớp hàm của cô run rẩy, hai tay ôm lấy người nhưng vẫn run không ngừng. Muốn phát ra lời mà tiếng thoát ra lại là nức nở, nước mắt lẫn vào nước mưa dính đầy mặt, tinh thần suy sụp kéo theo cả sức lực chống đỡ cơ thể, cô ngã xuống, quỳ rạp trên đất gào khóc.
Lúc này Gojo Satoru rốt cuộc có phản ứng, cậu mờ mịt nhìn theo côo, nhìn chằm chằm cô nức nở ruột gan đứt từng khúc, một lát sau, cậu chậm rãi đi đến, cúi xuống trước mặt cô.
Cậu duỗi tay nắm lấy hai tay đang túm chặt tóc của cô, muốn kéo ra nhưng cô chỉ khóc, hoàn toàn không phối hợp. Hai bên giằng co một hồi, chú linh nghe tiếng khóc càng ngày càng thê lương thì nôn nóng, lòng bàn tay dùng sức hơn, một tay khác xuyên qua cánh tay ôm cô lên.
Miyazaki Chihiro ngã vào lòng ngực không hề có độ ấm của cậu như nhào vào một cơn gió, một đám mây, trống không, tâm trí không có chỗ về, dần dần chìm xuống vực sâu.
Mưa lạnh bị 'vô hạ hạn' ngăn cản, nhưng không ngăn được nước mắt rơi như mưa, cô mượn lực của chú linh để đứng vững, nhìn vào đôi mắt xanh lam đã mất đi sinh khí kia, cô đau đớn quay đầu đi, không dám nhìn thêm giây phút nào nữa.
... [Trước khi tớ biến mất, hãy đi đến phía trước đi thôi.]
Nguyện vọng cuối cùng của thiếu niên hiện lên, quá đỗi bi ai, cô cắn chặt răng, nghẹn ngào buông chú linh ra, một mình lảo đảo đi lên phía trước.
Không biết phải đi đâu, chỉ là lang thang không mục đích theo bức tường đổ nát. Cô đi một đoạn xa, đến khi thật sự không chịu đựng nổi nữa mới lung lay ngã xuống, khuôn mặt trắng xanh đều là nước mắt, nhưng vừa mới trượt xuống thì chú linh đi theo phía sau lập tức ngây thơ giơ tay đỡ cô, cứ lặp lại như thế mấy mười lần, cuối cùng chú linh dứt khoát ôm chặt cô không chịu buông tay nữa.
Tiếng khóc của cô xé gan xé thịt, nặng nề rơi vào lòng cậu, nhưng cậu cũng không hiểu vì sao cô lại khóc thảm, chỉ bất an nhìn cô chằm chằm.
Như là người sống, lại không phải người sống.
Miyazaki Chihiro bỗng nhiên kích động, cô vùng thoát khỏi tay cậu, thất tha thất thểu lao vào bốt điện thoại bên đường, trở tay khóa trái cửa, điên cuồng kêu to: "Cậu đừng đến đây...!"
Cách một tấm cửa kính, chú linh ngẩn ngơ, buông cánh tay đang định mở cửa xuống, ngoan ngoãn đứng ở trong mưa. Những lời chua ngoa ác động tắc nghẽn ở trong lòng, bị lý trí còn sót lại khóa trong cổ họng, cô run rẩy gõ mạnh vào thái dương vài cái, dùng đau đớn để kéo sự tỉnh táo quay về sau đó vươn tay cầm điện thoại lên.
Bên trong vẫn còn sót lại đồng tiền xu, có lẽ là của người dùng trước còn thừa mà để quên, cô bất chấp bấm một dãy số, thế mà lại có người nghe máy.
[Alô, xin chào, đây nhà nhà Kuhakugawa.]
Miyazaki Chihiro dựa người vào cửa kính, hơi thở cứng lại.
Có tiếng TV thông báo khắp nơi trên cả nước xảy ra chuyện lạ, cảnh báo dân chúng không nên rời xa chỗ ở, tiếng người phụ nữ hỗn tạp với tiếng TV.
[Xin chào, cho hỏi bạn là...?]
Cô cắn chặt ngón tay không dám phát ra tiếng.
[Mẹ ơi, ai vậy ạ?] Có tiếng của con trai nói chen vào.
[Kỳ lạ... Không thấy có ai nói gì cả.] Người phụ nữ hoang mang giơ ống nghe ra trước mặt, đáp lại lời thúc giục của con trai, [Mang đồ ăn lên hết chưa? Hai bố con đói thì cứ ăn đi, mẹ ra ngay.]
Đã là giờ cơm chiều, người nhà đều đang ngồi chờ ở bàn ăn, người phụ nữ dò hỏi lại lần nữa, thấy vẫn không ai nói chuyện bèn xin lỗi rồi cúp máy.
Miyazaki Chihiro nghe tiếng chuông vội vàng, cô thả ống nghe, người trượt xuống ngã ngồi trên đất.
Đau đớn tê tâm phế liệt dường như đã yếu đi phần nào, trái lại cảm giác trống rỗng mờ mịt ập đến, chỉ có nước mắt là ở lại. Cô chết lặng ngửa đầu dựa vào cửa kính, bên tai là tiếng mưa rơi và tiếng chuông báo vội đan chéo.
Không biết thiếu niên đã đẩy cửa vào từ khi nào, cậu do dự đến gần, nửa ngồi xổm vươn tay ra với cô.
Là tư thế muốn ôm.
Miyazaki Chihiro đờ đẫn nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng khi bóng đêm nặng nề buông xuống, cô hơi vươn tay ra.
Gojo Satoru vẫn giữ nguyên tư thế duỗi tay, chờ cô cực kỳ có kiên nhẫn. Cô đứng dậy nghiêng người qua, hoàn thành cái ôm chua xót này, suy nghĩ bàng hoàng mà phiêu đãng.
... Ôm vỏ rỗng, cũng có thể cảm nhận được viên mãn sao?
*
Ngày 31 tháng 10 năm 2018, 'biến cố Shibuya' bùng nổ, thuật sư tên là 'Kenjaku' phong ấn thuật sư mạnh nhất 'Gojo Satoru', mở ra 'Tử Diệt Hồi Du' – coi như một nghi thức thử trước khi cho loài người tiến hóa.
Sau khi nghi thức khởi động, khắp Nhật Bản hạ xuống mười kết giới, trong đó Tokyo có hai cái.
Ngày 7 tháng 12, có thiếu nữ áo trắng váy đen xuất hiện ở một kết giới ở Tokyo.
Mưa tuyết mấy ngày liền, làm mái tóc và tay áo của cô vẫn còn mang theo hơi nước, vẻ mặt lạnh lẽo như sương, cô thong thả đi đến trước cột sáng.
Đầu ngón tay nhập vào tấm màn đen, thức thần sâu vàng kim lập tức xuất hiện bên người cô, nó vui sướng chào hỏi.
"Xin chào! Tôi là thức thần Kogane sẽ ở bên để giúp đỡ mỗi một người chơi! Kết giới này đang tiến hành Tử Diệt Hồi Du, một trò chơi sinh tồn PVP, bạn xác định muốn đi vào sao? Một khi đi vào thì đồng nghĩa với việc bạn tự nguyện gia nhập trò chơi, trở thành người chơi mới!"
Thiếu nữ im lặng, rút tay về bắt một con sâu vàng kim đang bay lơ lửng trên không trung.
Nó không kinh hoảng, chỉ tiếp tục la to: "Tôi là thức thần phụ thuộc vào quy tắc trò chơi, nếu trò chơi không kết thúc thì không giết chết được tôi đâu!"
Thiếu nữ chỉ nắm chặt nó kéo đến trước mặt, đôi mắt đen nhánh nhìn lại, nhẹ giọng hỏi.
"Kenjaku ở đâu?"
Tay cô lạnh lẽo như băng, không biết là vì nhiệt độ không giống người bình thường hay là do lệ khí và hung tính đầy người kia, Kogane co lại, tiếng nói nhỏ hơn.
"Bạn vẫn chưa phải người chơi, không thể tìm kiếm thông tin của người chơi khác được..."
Im lặng lập tức bao trùm nơi đây, thiếu nữ buông tay ra để nó bay lên lần nữa, khuôn mặt vô cảm tái nhợt nở nụ cười lạnh lùng, cô rảo bước vào trong kết giới không chút do dự!
Kogane vội vàng vỗ cánh đuổi theo chủ nhân mới của mình, nó giải thích quy tắc trò chơi: "Trò chơi tính điểm bằng cách giết những người chơi khác, thuật sư và phi thuật sư có giá trị khác nhau, cũng có thể lấy 100 điểm để thêm quy tắc mới cho Tử Diệt Hồi Du..."
Thiếu nữ thờ ơ với những quy định này, cô lên tiếng ngắt lời nó, vẫn là câu hỏi khi nãy.
"Kenjaku ở trong mười kết giới này à?"
Kogane bay lên cao hơn để tránh bị cô bắt lấy lần nữa, nó vô tội nói.
"Kenjaku không phải người chơi, bạn không thể kiểm tra vị trí của đối phương được!"
Thiếu nữ tiếp tục đi về phía trước mà không quay đầu lại, có lẽ đã đoán trước được điều này, cô lạnh lùng cười nói.
"Vậy mày cút xa một chút..."
Thiếu nữ người dính đầy máu, tươi cười dữ tợn đi ra khỏi đống đổ nát chạy tới bên này, trong tầm nhìn của Kogane, tốc độ của thiếu nữ hoàn toàn không thay đổi, tay cô đặt lên thanh đao bên hông. Ngay giây sau, sắt thép rít gào giận giữ, ánh đao lập lòe như sao, đất trời bỗng chốc được thắp sáng!