Lời Tỏ Tình Đẹp Nhất Thế Gian

Chương 63



Editor: Qing Yun

Cậu nên là một cơn gió đầu Xuân, phất qua tóc mai của cô vào chiều hoàng hôn nào đó; cậu nên là một ánh sáng giữa Hè, chiếu sáng đôi mắt cô trong một khoảnh khắc bất chợt; cậu nên là một mảnh lá cuối Thu, trùng hợp rơi xuống người cô vào một ngày mát; cậu nên là nắm tuyết cuối Đông, hòa tan vào ngày nắng trên con đường cô rảo bước.

Cậu bỏ thêm vui buồn yêu hận của cô vào thân xác trống rỗng, làm bạn với cô đi vào luân hồi vô tận, có khi kề vai chiến đấu cùng cô, có khi im lặng đi theo sau cô, nhưng phần lớn thời gian đều là ở hư vô lẳng lặng ngóng nhìn cô...

Nhìn thiếu nữ bỏ lý tưởng mình đã kiên trì bấy lâu như bỏ chiếc giày rách, một mình một đao bất chấp sinh tử, lần lượt đi qua nhân thế, chỉ vì thực hiện 'Miền đất lý tưởng' trong mộng mà trở nên không từ thủ đoạn.

Truy tra, giết chóc, cứu lại, bại vong.

Áo trắng váy đen cắt hình, tựa như hoa quỳnh sớm mai, vội vàng một hồi rồi biến mất trong đêm trước khi sáng sớm đi tới.

Vỏ rỗng mất đi linh hồn cũng sẽ cực kỳ bi ai sao? Rõ ràng đến ý thức của riêng mình cũng đã biến mất, nhưng cậu lại đau tới mức muốn rơi lệ. Nước mắt kia ngưng tụ từ hô vô, hóa thành từng cơn mưa rơi xuống trời cao, dừng trên mặt đất.

Đá rêu xanh giữ lại từng giọt nước, cùng lúc đó tiếng chuông vang lên.

'Boong', 'boong', 'boong'.

Tiếng vang dày nặng từ chùa miếu lan ra bốn phương tám hướng, kinh động chim chóc trong núi rừng.

Thiếu nữ đứng dựa vào lan can bên vách núi chợt mở mắt như tỉnh lại khỏi cơn mơ, nhìn đàn chim vẫy cánh bay về phía chân trời. Khi ánh mắt của cô rơi vào bầu trời nơi nửa bên mưa dầm nửa bên mặt trời lặn, giống như cô đang nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, vì thế cậu tựa như con diều bị dắt lấy dây kéo về, bỗng rơi xuống khỏi khoảng không, trở thành gió đêm vờn quanh người cô.

"Cậu ở đây à... Chihiro."

Có người bước lên sườn núi đi tới trước mặt cô.

Thiếu nữ đứng thẳng lên, xoay người dựa lưng vào lan can nhìn người đang bước chân chần chờ đi tới.

"Suguru."

Thanh niên mặc áo cà sa hơi giật mình, anh ấy đi đến bên cạnh cô nhưng không nhìn cô mà ngước mắt nhìn về dãy núi phía xa.

Đàn chim đã bay đi hết, núi rừng lại quay về yên lặng, chỉ còn mưa bụi mông lung phiêu đãng. Hạt mưa tí tách chỉ đủ làm áo quần ẩm ướt, dịu dàng tới mức không giống sinh ra ở cuối mùa Thu, mà là đến từ mùa Xuân.

Chùa chiền phía sau hai người vẫn đang tiếp tục gõ chuông, từng chút từng chút chấn động nội tâm.

"Nếu khi đó," thanh niên nói khẽ: "Tớ đến Wakkanai sớm một bước..."

Anh ấy nhìn cảnh núi, khuôn mặt không nhìn ra buồn giận, so với giọng điệu thẫn thờ vì nỗi sầu khó giải, nghe càng giống chuẩn bị gỡ nỗi mê mang cho người khác hơn.

Thiếu nữ chống tay lên lan can, vẻ mặt bình đạm, hoàn toàn không có ý muốn được an ủi.

"Không có gì khác nhau cả, kết cục đã định sẵn từ khi Satoru khăng khăng rời đi cùng tớ rồi."

Thanh niên im lặng.

Sương chiều lượn lờ trên nửa không trung chưa bị u ám bao trùm, nắng chiều xuyên qua màn sương mờ nhạt kia tạo thành ngàn vạn cột sáng, nơi gần sát cơn mưa như một mảnh vô sắc, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy không trung như được chia thành hai phần ánh sáng và màn mưa.

Cảnh sắc tuyệt đẹp rơi vào mi mắt, vậy mà anh ấy lại để lộ ra vẻ buồn khổ khó nén.

Thiếu nữ vẫn không nhìn anh ấy, nhưng lời nói lại trúng tim đen: "Cậu cũng tạm thời tỉnh táo khỏi cái 'lý tưởng' không thực tế kia đi."

Im lặng một lát, thanh niên cười tự giễu.

"Nếu tớ vẫn kiên trì giết sạch phi thuật sư thì sao?"

Thiếu nữ đáp lại vừa bình tĩnh vừa dữ dằn.

"Tớ đã nói với cậu từ trước rồi. Tớ không có hứng thú với lý tưởng của cậu, nhưng người tớ quan tâm có không ít người là phi thuật sư... Cậu động tới bọn họ, tớ giết cậu."

"Vậy sao... Quả nhiên là lời cậu sẽ nói." Thanh niên cười khổ: "Nhưng nếu quay đầu lại, những việc đã làm lúc trước tính là gì đây?"

Anh ấy nói những lời than thở này nhỏ tới mức gần như không nghe thấy, sau đó quay người nói nhỏ.

"Mau xuống núi đi, nếu Satoru tỉnh lại chắc chắn sẽ liều mạng tìm kiếm cậu đấy."

Thanh niên đi dọc xuống thềm đá, chiếc áo cà sa kia hoàn toàn biến mất trong rừng. Thiếu nữ ở lại nhìn chằm chằm cánh cửa chùa miếu cách đó không xa, rồi hơi mệt mỏi rủ mắt.

Cô đứng dậy bước hai bước, nhưng lại dừng vì không biết đi đâu.

Gió nhẹ thổi qua, ý thức quyến luyến quanh người rốt cuộc không kìm nén được, chú lực hội tụ lại hóa thành thật thể rơi xuống thế gian...

Thiếu nữ hơi giật mình, cô ngước nhìn lên, anh cúi người ôm chặt lấy cô.

Cơ thể cấu thành từ chú lực không hề có độ ấm, nhưng khi anh ôm cô vào lòng, vùng da sau cổ đột nhiên tràn ra từng chút nóng bỏng.

Thiếu nữ cứng người áp mặt lên vai anh, nước mắt rơi như mưa. Cơ thể run rẩy như bị kích thích, đầu óc lại chưa kịp phản ứng, cô mờ mịt lẩm bẩm.

"Cậu..."

Chú oán linh đặc cấp vốn chỉ còn lại một chút bản năng bỗng nhiên há miệng, cảm xúc giam lại trong vạn lần luân hồi bỗng chấn động tại đây.

"Chi... Hiro."

'Boong'!

Tiếng chuông truyền khắp núi rừng xua tan mây mưa nặng nề. Ráng mây bay đi theo gió tới trước cổng chùa.

Chiều Thu buông xuống, chuông chùa gõ vang.

*

Gojo Satoru bỗng nhiên bừng tỉnh khi tiếng chuông chùa vang lên.

Hồi ức dài lâu bi thiết kích động tâm trí, từ sau lần quyết liệt với bạn thân ở mười năm trước, đây là lần đầu tiên anh mất khống chế như vậy, lý trí vượt xa tình cảm ngày thường mà bây giờ bị tình cảm tràn ra như sóng thần áp đảo hoàn toàn.

Linh hồn trở về thân hình của chú oán linh đặc cấp, trái tim nửa tàn khuyết như được lấp đầy hoàn toàn, tình cảm lưu lại sau bao lần khởi động được đồng bộ, cho dù lấy năng lực thừa nhận của anh thì đầu óc cũng bị trống rỗng hồi lâu.

Sau khi hoàn hồn lại, Geto Suguru đã rời đi sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, chỉ còn một mình Miyazaki Chihiro đứng ở trước cửa chùa do dự không chừng.

Cô không có ý định xuống núi quay về Cao Chuyên tìm anh, làm anh khó tránh khỏi cảm thấy uể oải.

Nỗi lòng không thể bình tĩnh làm tình cảm cũng trở nên kịch liệt, anh như quay về thời niên thiếu, bản năng vượt qua lý trí, anh tránh thoát hư vô quá thành thật thể buông xuống núi rừng, ôm chặt lấy cô.

Ngay sau đó, Miyazaki Chihiro cŨng ngây dại, rõ ràng từ khi bắt đầu lần gặp gỡ này cô vẫn luôn có vẻ bình tĩnh thong dong.

Gojo Satoru đương nhiên đã từng nhìn thấy dáng vẻ cô khóc thút thít, dù là khi làm thầy giáo hay làm người yêu, cô luôn rất khó nén khóc khi ở trước mặt anh, không bằng nói bản thân anh chính là xúc tác làm cô muốn khóc. Khi nước mắt nóng bỏng rơi xuống gáy, cảm xúc sôi trào của anh lại bình tĩnh xuống, lòng bàn tay vỗ về đầu của người trong lòng, nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.

Điều làm cho nước mắt của Miyazaki Chihiro hoàn toàn không khống chế được.

Anh nghe thấy tiếng cô cắn răng cố nén tiếng khóc, khóc tới mức như muốn dùng nước mắt nhấn chìm chùa miếu, thật sự vừa đáng thương vừa đáng yêu. Bản năng lại bắt đầu xao động, anh dứt khoát từ bỏ kiềm chế nó, để mặc cơ thể hành động theo bản năng.

"Chờ anh một lát." Anh dịu dàng dặn dò một câu ngắn gọn rồi buông tay bay xuống chân núi.

Chú linh nhập vào khoảng không, rơi xuống bếp của Cao Chuyên theo tấm lưới chú lực được bao trùm khắp thế giới, Gojo Satoru vơ vét bánh ngọt trong sự kinh ngạc của nhân viên nhà bếp sau đó ôm đĩa chạy đi.

Nếu mang theo đồ vật thì chỉ có thể dùng 'thương' để quay về.

Anh bay qua thềm đá uốn lượn, hoảng hốt nhớ lại mình đã từng làm vậy trăm nghìn lần.

Từ khi chú oán linh đặc cấp giáng thế, Miyazaki Chihiro đã không ăn bữa cơm đúng nghĩa nào, lúc cần ăn cơm cô đều mua bánh ngọt, lúc sau ngại mua bánh ngọt phiền toái, dứt khoát chỉ mang theo túi kẹo trên người.

Chú linh ngây thơ cho rằng cô thích ăn đồ ngọt, mỗi lần cảm xúc cô không tốt là sẽ đi tìm đồ ngọt mang đến cho cô.

'Vị ngọt là hương vị của hạnh phúc'...

Tiếng thở dài ập lên suy nghĩ trong lòng, anh bình tâm lại bay đến chùa miếu.

*

Miyazaki Chihiro vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ.

Anh bưng đĩa sứ đầy ắp bánh ngọt đi đến trước mặt cô, khi ấy cô vẫn hoảng hốt cứng người, chỉ có đôi mắt là nhìn theo từng cử động của anh.

Vóc dáng của anh cao hơn cô không ít, đứng thế nào cũng không tiện, cuối cùng anh dứt khoát hơi quỳ xuống giơ đĩa bánh ngọt lên cho cô.

Nước mắt chưa khô lại dâng lên, Miyazaki Chihiro im lặng vươn tay lau vết bơ dính trên má anh, cô cười khẽ, cầm một miếng bánh kem bỏ vào miệng.

Không có vị ngọt, chỉ có chua xót.

Là bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Đồ ăn ăn vào cũng thế, đồ ăn làm ra cũng thế, tất cả đều biến thành vị đắng. Rõ ràng cách làm và lượng dùng giống y như trước, nhưng dù cho thêm nhiều đường thế nào cũng chỉ nếm đến vị cay đắng làm người muốn gào khóc.

Không biết là bộ phận nào trên người xảy ra vấn đề, nhưng mà nuốt mãi vị chua xót ấy lại làm cô từ buồn nôn trở thành thói quen.

Vị đắng gần như phá hủy vị giác bị cô nuốt vào như nuốt tất cả những gập gềnh trên suốt đoạn đường dài đã đi. Cô giữ nụ cười trên môi, cúi người ôm chú linh đang nhíu mày, nước mắt im lặng rơi xuống mái tóc trắng của anh.

Hai người rúc vào nhau như cá trên cạn, như chim gãy cánh, nếu không nương tựa lẫn nhau thì không thể kéo dài sự sống được.

Tiếng chuông chùa dần dừng lại.

Thiếu niên đứng dậy đưa đĩa sứ cho cô sau đó tiêu tan ở hoàng hôn ảm đạm.

Miyazaki Chihiro ngước mắt nhìn lên, vầng trăng khuyết mọc lên ở phía đông, thanh niên đạp ánh trăng mờ ảo bước lên sườn núi đi về phía cô.

So với thời niên thiếu, dáng người của anh càng thêm cao lớn đĩnh bạt, khí chất đặc biệt hiếm thấy ở một ai khác. Đôi mắt trời xanh trong vắt kia sáng ngời hơn cả tà dương cùng trăng non, hai người dần kéo gần khoảng cách, đôi mắt ấy trước sau đều nhìn cô chăm chú.

Miyazaki Chihiro ăn miếng bánh ngọt cuối cùng.

Gojo Satoru đi đến trước mặt, giơ tay ôm bả vai của cô, cũng áp má lên trán cô, im lặng một lát, anh cúi người xuống hôn cô.

Giây phút đôi môi chạm nhau, chua xót chia thành hai nửa.

Vị của thế giới mà cô nếm được cuối cùng cũng truyền sang cho anh.

Tiếng thở dài hòa tan ở giữa môi răng, Gojo Satoru sờ đầu cô, bàn tay rơi xuống vòng lên eo cô, viên mãn cái ôm này.

Có tiếng tụng kinh từ chùa miếu bay tới bên tai hai người.

"Tất cả ân ái luôn khó nắm bắt, khó được dài lâu. Đời người nhiều nỗi sợ, sinh mệnh nguy với thần... Vì yêu mà ưu sầu, vì yêu mà sợ hãi."