Editor: Qing Yun
Tháng 4 năm 2005, Gojo Satoru trở thành chú thuật sư đặc cấp, nhập học trường Cao đẳng Chuyên môn Chú thuật Tokyo, chính thức thoát ly sự giám hộ 24/24 của nhà Gojo.
Thân là 'Rikugan', thần tử vừa mới sinh ra đã có tên trong bảng ám sát, suốt mười lăm năm này, tiền thưởng truy nã Gojo Satoru liên tục tăng cao, không biết bao nhiêu người xoa tay hầm hè nhìn trộm để tìm cơ hội giết cậu.
Cho dù là nhà Gojo, một trong 'ngự tam gia' thì cũng phải trả giá rất nhiều để cậu có thể trưởng thành thuận lợi, trong nhà gần như mất hết thuật sư tinh anh mới có thể chống đỡ được cho đến khi cậu có năng lực tự bảo vệ mình. Bây giờ chim non rời tổ, kẻ địch rốt cuộc chờ được cơ hội chỉ thấy vui mừng quá đỗi, thề muốn cho thần tử ngã xuống...
Đầu tháng 5, kể từ khi bao vây tiêu diệt Ryomen Sukuna ở ngàn năm trước, đây là lần đầu tiên giới chú thuật lại có một hồi bao vây ám sát ai đó có quy mô lớn thế này.
Chú thuật sư, chú nguyền sư, thậm chí là người thường, dưới sự bắt tay của nhiều thế lực, thiếu niên rơi vào bẫy, một cây làm chẳng nên non, cậu ngã xuống sau khi bị thương nặng.
Cuối mùa Xuân, mưa phùn rả rích.
Gojo Satoru hơi giãy giụa, nhưng vết thương nặng nề gần như tiêu diệt hết toàn bộ sức lực còn sót lại, cuối cùng cậu chỉ động nhẹ được ngón tay, sau đó không thể nhúc nhích được nữa.
Não bộ chịu tải thông tin mà 'Rikugan' thu được vượt mức suốt thời gian dài, hiện tại đã không thể chịu được nữa, vô số thông tin thường thu được đã tiêu tán không còn, trước mắt cậu chỉ còn lại một màu đỏ sậm.
Từng đợt mưa nhè nhẹ ập vào mặt nhưng lại không về giá rét, dịu dàng tới mức như đang an ủi người sắp chết. Dường như cậu nghe thấy tiếng bước chân xen lẫn tiếng mưa,
Là kẻ địch tới hoàn thành một kích cuối cùng.
Kẻ đó dừng lại bên cạnh cậu, tiếng nói có sự hài hước cùng đắc ý không sao áp được: "Thần tử, cậu còn di ngôn gì không? Tôi sẽ gửi tới nhà Gojo giúp cậu."
Có lẽ tử vong là không thể né tránh, Gojo Satoru thả lỏng cơ thể, gian nan cười khẩy.
"Một thi thể... Không đủ để đám chúng mày chia đâu nhỉ."
Kẻ địch lạnh lùng đáp: "Chết đến nơi còn châm ngòi ly gián. Muốn phân chia chiến lợi phẩm thế nào, đương nhiên lúc sau sẽ chậm rãi bàn bạc, bây giờ... Đưa mày lên đường trước!"
Tiếng xé gió vang lên, cùng lúc đó là chú thuật sắc bén đâm thẳng xuống, thiếu niên vẫn trợn to mắt không chịu thua, đôi đồng tử xanh thẳm đã tan ra kia nhìn chằm chằm đối phương. Nhưng mà ngay sau đó, tiếng gió ngừng lại, dường như bên phía kẻ địch có chú lực bàng bạc đang ngưng tụ...
Rất nhiều kẻ mai phục đột nhiên kêu to, tiếng mưa bất chợt to hơn. Hạt nước lạnh lẽo rơi lộp bộp xuống mặt cậu, cảm giác đau đớn sửa sạch bóng đen trước mắt.
Gojo Satoru ngẩn ra.
Cái thứ nhất rơi vào mi mắt chính là màu 'hổ phách' sáng ngời. Có chú lực như ngưng tụ thành thực chất đã lấy mạng kẻ địch, nụ cười trên mặt hắn còn chưa tan đi, thậm chí bàn tay còn giữ nguyên tư thế kết ấn sử dụng thuật thức. Lưỡi hái do ngọn lửa tạo thành đang đâm xuống nhưng lại bị chú lực phong ấn giữ chặt ở không trung.
Khoảnh khắc cậu đảo mắt nhìn sang, 'hổ phách' cướp lấy tính mạng của một người dường như đã yên lặng tan đi khi rơi xuống. Thi thể vẫn giữ nguyên nụ cười của kẻ địch rơi phịch xuống đất, ngọn lửa trong lòng bàn tay hắn bị nước mưa mai một.
Có ai đó kêu lên: "Là ai!"
Gã nghe thấy có giọng nữ bình tĩnh đáp lại: "Người nhận nhiệm vụ."
"Nếu là cùng ngành, vậy chờ giết 'Rikugan' rồi chia tiền thưởng cũng không muộn..."
Giọng nữ nơi xa mang theo ý cười, giọng điệu lại rất khinh mạn, thể hiện ra khí thế bế nghễ vô cùng.
"Tôi nhận nhiệm vụ, cậu ta chính là con mồi của tôi... Các người cũng xứng được chia phần à?"
Nhóm người bị coi thường lập tức nổi giận, ồn ào quát tháo hết đợt này đến đợt khác, nhưng sau đó chợt chuyển thành tiếng la hét sợ hãi. Tốp năm tốp ba đang vây quanh cậu bỗng rối loạn, từng người bỏ chạy, nhưng những tiếng bước chân đó chỉ vang lên mấy giây là bỗng dưng yên lặng không còn.
Tiếng mưa rơi trở thành chúa tể trong thế giới yên tĩnh, Gojo Satoru cố hết sức quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng vang, có cây anh đào hồng rực lọt vào tầm mắt.
Nơi đây là một công trường ở vùng ngoại thành Tokyo, việc thi công xây dựng bị bỏ dở vì thiếu kinh phí, để lại xi măng cốt thép cùng hàng cây anh đào dã man sinh trưởng. Tháng 5, vốn là lúc hoa héo tàn, nhưng một đường hoa này vẫn nở rộ rực rỡ, tựa như bây giờ mới là lúc nó nghênh đón mùa hoa.
Mưa rơi tí tách làm đóa hoa ướt nhẹp, gió Xuân thổi qua cuốn bay phấn hồng. Một người bước qua mưa hoa thong dong đi tới.
Tóc đen cùng mắt đen, da trắng cùng áo trắng. Hai màu đen trắng thuần túy phác họa ra thiếu nữ, cảnh tượng trước mắt như vật siêu nhiêu hờ hững sát vai cùng nhân gian sáng lạn, nơi cô đi qua, từng chùm 'hổ phách' hòa tan, chú lực uyển chuyển quay về cơ thể của cô nhẹ nhàng như cánh bướm.
Hung thần giết sạch người nơi đây chỉ trong vài giây đi xuyên qua màn mưa mông lung tới bên cạnh cậu.
Trong lòng căng thẳng, Gojo Satoru mượn cơ hội này để tích góp sức lực quỳ dậy, nóng lòng muốn ngưng tụ chú lực.
Chú nguyền sư nhìn xuống cậu, thái độ thản nhiên, cô cũng không có ý định giết cậu ngay.
Gojo Satoru ho khan vài tiếng, cậu nói: "Thế nào, cô vẫn đang suy xét nên để ông đây chết thế nào à?"
Nhìn vũ lực mà đối phương bày ra, nếu đánh thật thì dù đang ở trạng thái mạnh nhất cậu cũng chưa chắc có thể thắng được, nhưng bản thân chưa bao giờ biết cúi đầu là cái gì, miệng lưỡi cậu vẫn hề kiêng nể, vừa nghe còn tưởng cậu mới là người thắng.
Thiếu nữ chú nguyền sư nghe vậy lại cong môi khẽ cười.
Lúm đồng tiền bên má nở rộ, cậu đều phòng nhìn cô, còn cô thì cười tủm tỉm giơ tay búng nhẹ một cái lên trán cậu.
Gojo Satoru hơi nghiêng người ra sau để né tránh nhưng không thể thành công, cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo ở giữa mày, cậu kinh ngạc mở to hai mắt.
Mái tóc trắng ướt đẫm dính sát da thịt, tầm nhìn bị hạn chế, cậu mờ mịt ngước đôi mắt băng lam nhìn lên.
"Tôi không có hứng thú với Rikugan nhỏ yếu... Chỉ giết mạnh nhất." Chú nguyền sư thong thả nói: "Cậu còn kém xa lắm."
Ngón tay đang ấn giữa mày kia bỗng tăng thêm chút lực, đẩy cậu ngã ra đất.
Thiếu nữ hơi mỉm cười.
"Nhanh lớn lên đi."
*
"Xem tàn uế thì chắc là chạy hướng này..." Geto Suguru đứng thẳng dậy, quay người gọi bạn thân đang buồn chán nhìn ngó khắp nơi: "Satoru, đi thôi."
Gojo Satoru đan hai tay sau đầu, chậm rì rì đáp lại, cũng đi tìm kiếm mục tiêu theo cậu ấy.
Tháng Sáu, ánh mặt trời đầu Hè đã khá gắt. Hai người liên tục thay đổi phương hướng, Gojo Satoru dùng Rikugan để tìm tòi tung tích chú linh, lúc đi qua một cây cầu vượt, cậu bỗng nhìn thấy bóng dáng đen trắng, tầm mắt lập tức như bị định lại, rồi sau đó cậu lập tức tháo kính râm xuống.
Thiếu nữ áo trắng váy đen bước đi ở phía chân cầu, mái tóc dài ngang vai bị gió thổi bay. Có con bướm vỗ cánh bay qua lọn tóc, tiến đến trước mặt Gojo Satoru.
Tầm mắt bị chắn giây lát, lúc rộng mở lại đã không còn nhìn thấy người ở đâu nữa, còn Geto Suguru bên dưới cầu thì khó hiểu gọi cậu.
"Satoru, làm sao vậy?"
Gojo Satoru thở nhẹ một hơi, đeo kính râm lên, cậu nhảy xuống dưới.
"... Không có gì, nhìn lầm rồi. Tìm được dấu vết không?"
Geto Suguru liếc nhìn cậu, thấy cậu không có ý định giải thích bèn tiếp tục đặt sự chú ý vào nhiệm vụ.
"Tìm được rồi, là bên này."
Hai người quay trở lại khu vực đông đúc, chen vào trong đám đông.
"Đúng là hướng này không?" Gojo Satoru chen được đến một bên đường thưa thớt hơn, giận nói: "Con chú linh này có khả năng chạy trốn cỡ đặc cấp đúng không, đuổi theo cả một đường rồi..."
Geto Suguru đứng ở bên cạnh cũng không kiên nhẫn: "Chắc là ở khu này, tìm nó rồi xử lý nhanh nhanh đi, Satoru, cậu đi đâu đấy?"
Lại nhìn thấy bóng lưng kia ở phía xa, Gojo Satoru không rảnh đáp lời, cậu muốn đi qua đường phố đến gần người kia nhưng lại bị đám đông ngăn cách, khi cậu nóng nảy muốn dùng vô hạ hạn thì chẳng biết người kia lại đi đâu rồi.
Cậu thất bại quay đầu, nói với Geto Suguru đang không hiểu ra sao: "Hôm nay ông phải cho con chú linh kia biết cái gì gọi là hối hận không kịp."
Cuối cùng hai người ngăn chặn mục tiêu nhiệm vụ trong một con ngõ nhỏ. Gojo Satoru khó chịu xoa bẹp con chú linh có ý đồ giãy giụa, ra tay thô bạo, đánh đến mức nó vừa lăn vừa bò đến ôm lấy đùi Geto Suguru, cậu ấy đứng bên cười không nói gì, sau đó nó bị nam sinh hòa ái biến thành quả cầu chú linh.
Nhiệm vụ thanh tẩy dài dòng cuối cùng cũng kết thúc, bọn họ tìm được người ủy thác và nhân viên giám sát ở quảng trường. Gojo Satoru luôn không thích xử lý những việc vụn vặt sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu không có kiên nhẫn nghe người ta dong dài nên đã đi ra ngoài ngay.
Quảng trường phân thành hai khu vực, bên này là nơi tập trung cửa hàng, bên kia lại có nhiều tòa cao ốc chọc trời, tầm mắt cậu lang thanh không có mục tiêu, một lát sau, cậu nhìn thấy hai màu đen trắng thuần túy kia lần nữa.
Ở giữa một tòa nhà cao tầng, có một cánh cửa sổ mở rộng ra, thiếu nữ bặt vô âm tín sau lần gặp thoáng qua vào tháng 5 đang dựa người vào cửa sổ ngắm cảnh, ánh mắt cũng dao động không chừng, rồi trùng hợp đụng phải ánh mắt của cậu.
Ngóng nhìn nhau mấy phút đồng hồ, ngay sau đó cô quay đầu rời khỏi cửa sổ.
"Suguru, còn lại giao cho cậu đấy, tớ có việc đi trước!"
Gojo Satoru bỏ lại một câu rồi chạy như bay qua đường, Geto Suguru ngơ ngác nhìn một loạt hành động của cậu mà không hiểu ra sao. Ít nhất cậu vẫn nhớ rõ không thể dùng chú lực trước mắt bao người, cậu chạy vào tòa cao ốc, nhưng tìm một vòng cũng không thấy bóng người muốn tìm.
Dưới sự 'đưa tiễn' của bảo vệ, cậu bực bội đi ra, không biết ngẩn ngơ đi được bao lâu rồi, chỉ biết lúc hoàn hồn lại thì cậu đang đứng ở một con phố hẻo lánh.
Chạy qua chạy lại một ngày, lúc này hoàng hôn đã ập tới.
Mặt trời lặn dát vàng nhân gian, nắng chiều cùng ráng màu hòa lẫn vào nhau chảy qua con phố. Gojo Satoru dừng bước ở một sườn núi nhỏ.
Sườn núi lát bê tông xám trắng, bồn hoa hai bên đường nở rộ, gió nhẹ đưa hương hoa ngào ngạt tới, cậu bừng tỉnh nhớ tới hoa anh đào rực rỡ ngày họ gặp nhau ở tháng 5, thế rồi cứ đứng ở dưới sườn núi rất lâu chưa thể hoàn hồn.
Chiều hôm ngày càng u tối, trăng non lặng lẽ nhô đầu ở phía đông.
Cậu hoàn hồn ngước mắt, trên đường núi hoa tươi điểm xuyết, không biết thiếu nữ làn váy tung bay đã đứng đó từ khi nào.