Lời Tỏ Tình Đẹp Nhất Thế Gian

Chương 66



Editor: Qing Yun

Trong phòng không bật đèn, người đàn ông nín thở đi đến trước cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo.

"Leng keng."

Tiếng chuông không nhanh không chậm, cứ cách một khoảng thời là lại vang lên.

Người đàn ông dán sát người vào cửa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống mắt làm mắt đau nhói.

Con mắt nhìn qua mắt mèo khẽ run, nó đã mở to rất lâu nhưng từ đầu đến cuối đều không dám chớp mắt lấy một lần, càng không dám di chuyển, ông ta sợ chút thay đổi nhỏ bé của ánh sáng này sẽ làm người ngoài cửa nhận thấy được.

Hành lang của căn chung cư cũ được xây theo kiểu mở rộng, bóng đèn lâu năm tới mức ánh sáng cũng đã mờ, chỉ chiếu ra được hình dáng mơ hồ của người ngoài cửa, có thể nhìn thấy đó là một cô gái trẻ tuổi. Cô đứng ở trước cửa, sau lưng là màn đêm u tối không có ánh sáng, đèn trần ảm đạm như sắp bị bóng đem này nuốt chửng.

Mồ hôi chảy xuống cằm, người đàn ông hoàn toàn không dám động, đôi mắt không thể chịu đựng được nữa mà chớp vài cái, nhưng ở ngay thời khắc đó, tiếng chuông ngừng lại.

Cô gái ngoài cửa lịch sự nhắc nhở: "Tôi muốn mở cửa, vui lòng lui ra phía sau."

Khuôn mặt người đàn ông vặn vẹo vì hoảng sợ, nhưng ông ta không dám chậm chạp, vội vàng vừa lăn vừa bò vào trong nhà, giây lát sau cánh cửa đúc bằng sắt thép bị người đá đổ ầm ầm xuống.

Cả căn nhà đều rung lên, may mà chung cư này không có mấy người ở, lại đều là người cùng ngành, cho dù nghe được động tĩnh gì cũng không dám đi ra lo chuyện bao đồng, đây là điều mà ông ta đánh giá là ưu việt nhất khi lựa chọn nó làm phòng an toàn, bây giờ mới thấy đúng là không ổn cho lắm, khi bị chú lực đè nặng xuống đất, ông ta chỉ ước có một hộ gia đình trọng nghĩa đi báo cảnh sát giúp mình.

Đáng tiếc ước mơ mãi chỉ là ước mơ, người tới bình thản bước qua cánh cửa vỡ vụn đi tới trước mặt ông ta.

Tà váy dài đen nhánh lay động theo từng bước chân, rơi vào trong mắt như một mảnh ám dạ. Đèn trên hành lang dập tắt, nhưng ánh sáng trong trẻo của chú lực chiếu sáng căn nhà, ngay sau đó, một tia sáng lạnh lẽo thấu xương đâm vào đôi mắt ông ta.

Thiếu nữ ngồi xổm xuống, thanh đao treo bên hông không biết đã bị rút ra khỏi vỏ từ khi nào, lưỡi đao lạnh dán sát cổ người đàn ông, cắm thẳng xuống sàn nhà.

Động tác này làm ông ta sợ tới mức hồn phi phách tán, nếu không phải cả người đang bị chú lực áp chế, chỉ có cái đầu là cử động được thì có lẽ đã run lên bần bật rồi. Ông ta nghiêng đầu, một tai áp xuống gạch sứ, một tai khác nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng chậm rãi của thiếu nữ.

"Tôi nhớ rõ, bắt đầu từ tháng 5 là đôi đã nhận hết toàn bộ treo thưởng về 'Rikugan', còn để lại lời nhắn 'Ai đụng đến con mồi của tôi, tôi giết kẻ đó' tại trang web đăng treo thưởng."

Người đàn ông đương nhiên biết việc này.

Đầu tháng 5 năm nay, một thiếu nữ chú nguyền sư bất ngờ xuất hiện, cũng nổi tiếng qua một trận chiến tập kích nhóm người đi bao vây tiêu diệt 'Rikugan', cô giết sạch tất cả những người tham gia, cũng tiếp nhận tất cả những nhiệm vụ treo thưởng nhằm vào 'Rikugan' ở mọi diễn đàn.

Nhiệm vụ trên web nặc danh vốn không hạn chế người nhận, cũng không có đánh dấu 'X đã nhận nhiệm vụ', luôn là 'tới trước thì được', ai hoàn thành nhiệm vụ, mang đến báo cáo với người treo thưởng đầu tiên thì tiền thưởng thuộc về người đó. Nhưng kể từ sau khi thiếu nữ xuất hiện, tất cả đều thay đổi.

Ngoài những nhiệm vụ có liên quan đến 'Rikugan', cô cũng có nhận nhiệm vụ khác, hơn nữa luôn hoàn thành dễ như trở bàn tay, đến nay chưa một lần thất bại. Bên phe chú nguyền sư sợ hãi thực lực sâu không thấy đáy của cô, cũng sợ hãi sự lạnh lùng vô tàn nhẫn vừa ra tay là thấy máu của cô, dần dần cái danh hiệu 'Ngôi Sao Chết Chóc' dành cho cô được lan truyền rộng – nhìn thấy thiếu nữ áo trắng váy đen, chính là lúc gặp được cái chết của mình.

Thiếu nữ gần như trở thành người mạnh nhất trong giới chú nguyền sư, quy định mới được đặt ra, rằng một khi có nhiệm vụ được đánh dấu 'Ngôi Sao Chết Chóc' thì 'Không cho chép người khác nhúng tay'.

Nhưng mà nửa năm trôi qua, những nhiệm vụ khác đều đã hoàn thành, chỉ riêng nhiệm vụ nhằm vào 'Rikugan' là còn treo ở đó, cô không hề có ý ra tay, làm cho người khác bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Người đàn ông này chính là một trong số đó.

Thân là một chú nguyền sư có tiếng, ông ta tự chủ động liên lạc đến một vài thế lực đề nghị hợp tác giúp đỡ, đồng thời thương lượng với bên cố chủ: lặng lẽ tổ chức một cuộc ám sát, nếu thành công giải quyết được 'Rikugan' thì sẽ trao đổi tiền thưởng trực tiếp luôn. Cố chủ cũng có thể liên lạc với một vài người treo thưởng khác để đưa hết tiền cho ông ta.

Tiền tài động lòng người, đối mặt với tiền thưởng giá trên trời, ông ta đã quên sự uy hiếp của 'Ngôi Sao Chết Chóc' lên chín tầng mây, chỉ nghĩ làm xong nhiệm vụ này là trốn ra nước ngoài luôn.

Mình đi rồi, chẳng lẽ người ta còn đuổi giết mình khắp thế giới được à?

Bây giờ sát tinh đứng trước ngay trước mặt, những nỗi sợ hãi bị vứt đi kia lập tức kéo về, khớp hàm của ông ta run rẩy, còn muốn giãy giụa giải thích một chút nhưng mới hé miệng thì một màn hình điện thoại bỗng được đưa đến trước mắt.

Thiếu nữ cầm điện thoại, màn hình hiển thị từng ô 'Ngôi Sao Chết Chóc' ở phía sau của từng nhiệm vụ được đánh dấu, thân thiết dò hỏi.

"Mắt ông không tốt hay là không biết chữ?"

"Tôi không..." Ông ta suy yếu trả lời.

Thiếu nữ cười khẩy báo ra từng cái tên họ, đều là cái tên mà ông ta tìm để nhờ giúp đỡ.

"Các ông định hành động vào buổi tiệc của tài phiệt Mitsui Zaibatsu cuối tuần này nhỉ."

Đến cả kế hoạch của mình cũng bị biết rõ, chú nguyền sư không thể biện hộ chống chế, hoảng sợ nói: "Tôi thấy tiền sáng mắt, bị ma quỷ ám ảnh, xin cô...!"

"Đừng cầu xin," thiếu nữ ngắt lời ông ta: "Nhìn tôi giống người sẽ mềm lòng lắm à?"

Chú lực đang áp chế trên người bắt đầu cộng hưởng với chú lực trong cơ thể, ép nát lục phủ ngũ tạng của ông ta, người đàn ông trợn mắt, chưa kịp nói thêm câu nào đã mất mạng tại chỗ.

Thiếu nữ rút chú lực về, rút đao bỏ lại vào vỏ, sắc mặt lạnh nhạt đứng lên.

Cô cầm điện thoại thoát khỏi diễn đàn nặc danh, ngày tháng trên màn hình rơi vào mắt.

"Ngày 7 tháng 12."

Cô hơi ngẩn ra, vô thức chọn vào mục tin nhắn. Thiếu niên ương bướng lấy được số điện thoại của cô vào sáng 6, thế là mấy tháng nay liên tục gửi tin nhắn đến cho cô, chẳng qua cô chưa từng trả lời một tin nào.

Đầu ngón tay khẽ động, cô gõ mấy chữ vào khung nhắn tin, nhưng rồi lại xóa toàn bộ. Nhìn chằm chằm tên người gửi [Gojo Satoru] một lát, thiếu nữ thở phào một hơi rồi thoát khỏi giao diện tin nhắn, tìm đến mục danh bạ, vừa đi vừa gọi điện thoại.

"Alô, tôi là Ngôi Sao Chết Chóc. Lúc trước ông lén liên lạc cho chú nguyền sư khác, nói có thể trả tiền trực tiếp cho họ... Đừng vội tắt máy, ông chạy trốn được, công ty có chạy được không?"

Đầu bên kia truyền lại tiếng kêu hoảng sợ, cô cười lạnh lùng nói tiếp.

"Bây giờ tôi đến tìm ông. Nếu tôi vừa lòng với kết quả trao đổi thì ông có thể sống; dám chạy, hôm nay chỉ có chết."

Đêm nguy nặng nề, cô đi nhập vào bóng đêm.

*

Ngày tài phiệt Mitsui Zaibatsu tổ chức tiệc tối, Tokyo nghênh đón trận tuyết đầu mùa.

Trong sảnh ai nấy đều ăn diện lộng lẫy, ánh đèn rực rỡ, bản nhạc được dàn nhạc diễn tấu cũng mang không khí xa hoa ngợp trong vàng son. Miyazaki Chihiro đứng trong một góc ít người qua lại ở tầng hai, tầm mắt đảo qua tầng một đông đúc rồi lại thu hồi vì thấy không thú vị.

Khu vực này đối diện với cửa sổ sát đất, cô ngửa đầu dựa lưng vào sô pha, ở góc độ này có thể nhìn thấy bông tuyết bay lả tả trong đêm.

Bên ngoài gió lạnh rào rạt, đã cách một tấm cửa kính cách âm mà vẫn có thể nghe thấy tiếng gió rít khe khẽ, trong phòng lại ấm áp như xuân, cô mặc váy dài đen không tay cũng không hề cảm thấy lạnh.

Cánh tay trắng nõn gác lên đầu gối, cô co chân lên, một tay khác vươn tay cầm lấy ly rượu trên bàn trà.

Khẽ lắc nhẹ một cái, rượu cocktail màu xanh băng nhộn nhạo trong ly, vài cục đá nhỏ cũng va leng keng vào thành ly.

Miyazaki Chihiro hơi ngẩn người nhìn màu sắc này, cô giơ cao ly rượu đến trước mặt, lẳng lặng nhìn chăm chú.

Ánh mắt xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt, rượu mê ly cùng khối nước đá trong vắt làm tầm nhìn sai lệch mông lung, cũng làm khung cảnh trước mắt khoác thêm sắc thái kỳ lạ.

Thiếu niên cúi người xuống, cậu có một đôi mắt xinh đẹp như bầu trời cao rộng. Bây giờ đôi mắt ấy đang nhìn cô chăm chú, còn hơi nheo lại vì không vui.

"Tôi nói cô, nhận được tin nhắn thì phải trả lời, đó là phép lịch sự cơ bản đấy."

Miyazaki Chihiro nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.

"Lời nhắc nhở về phép lịch sự đến từ một thiếu gia... Làm người ta không quá tin phục gì cả."

Từ khi nhập học tới nay, thiếu niên không còn sống trong sự nuông chiều của nhà Gojo nữa, bị thầy giáo và bạn học nhất trí đánh giá là 'tính cách kém cỏi lễ nghi không xong', cậu dễ dàng nghe ra lời trêu đùa của cô, bĩu môi nói.

"Cô..." Cậu vừa định đổi đề tài thì cô đột nhiên đứng lên.

Tiếng nhạc dưới tầng một đã trở thành nhạc nền cho một điệu nhảy, Miyazaki Chihiro vươn tay ra với cậu.

"Tới nhảy một điệu đi."

Gojo Satoru luôn không có kiên nhẫn với những hoạt động thế này, nhưng nhìn khuôn mặt có ý cười nhẹ nhẹ của cô, cậu lại vô thức đồng ý.

Hai người nắm tay nhau đi xuống tầng một, tiến vào sàn nhảy.

Nếu không có hứng thú, đương nhiên điệu nhảy hữu nghị giữa hai bên cũng không cần học, nhưng Gojo Satoru quan sát động tác của một đôi bên cạnh, chỉ chốc lát là cậu đã nắm được các bước nhảy cơ bản.

Cậu giơ tay ra, Miyazaki Chihiro vẫn luôn mỉm cười nhìn cậu chăm chú, thấy vậy cũng mở hai tay, để cậu ôm lấy eo mình, một tay khác thì đặt lên tay cậu, bọn họ cùng bước đi theo điệu nhạc.

Cậu tiến tôi lùi, xoay tròn từng vòng. Khi thiếu nữ hoàn toàn dựa vào lòng mình, Gojo Satoru mới phát hiện cô thấp hơn mình không ít, đỉnh đầu mới chỉ đến bả vai của cậu, hoàn toàn không nhìn ra khí thế bễ nghễ như khi chiến đấu.

Ánh đèn thủy tinh lộng lẫy chiếu sáng lên khuôn mặt và vai cổ người trong lòng lòng, như là đang ôm một nắm tuyết. Tầm mắt của cậu xẹt qua chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn, dừng trên mái tóc đen nhánh, cậu hơi ngẩn người.

Chiếc trâm hoa quỳnh làm từ bạc trắng cài trên tóc sinh động như đóa hoa thật sự nở rộ trong màn đêm nặng nề.

Cảm xúc dâng lên trong lòng không cách nào ngăn trở, tiếng nhạc du dương, cậu cúi người hỏi ra một câu.

"... Đã nhận nhiệm vụ treo thưởng rồi, cô thật sự không giết tôi sao?"

Miyazaki Chihiro nhướng mày, mắt đen liếc cậu một cái, đáp lại với giọng điệu có lệ.

"Lần sau đi."

Nhảy xong một khúc, hai người đã di chuyển đến bên cửa sổ lúc nào không hay, trong góc cửa có đụn tuyết đọng trắng xóa.

Một vòng xoay tròn cuối cùng, cô rời khỏi vòng tay của cậu, đứng bên ngoài cách cậu một bước chân. Khúc nhạc dừng lại, đôi tay nắm chặt cũng buông ra.

Gojo Satoru duỗi tay giữ lại theo bản năng, Miyazaki Chihiro nhìn bàn tay rỗng tuếch của cậu, rủ mắt chần chờ giây lát, cô giơ tay tháo chiếc trang sức cài tóc bằng bạc xuống.

Đặt bông hoa quỳnh sinh động vào tay cậu, cô hơi mỉm cười.

"Sinh nhật vui vẻ."

Trong lòng Gojo Satoru giật thót, mắt thấy cô lùi hai bước, sắp nhập vào đám người, cậu buột miệng gọi.

"Miyazaki..."

Thiếu nữ dừng bước trông lại.

Cậu bỗng nhiên sinh ra một loại trực giác, nhất định có câu nói nào đó có thể giữ cô lại, cô cũng đang chờ cậu tìm được câu nói kia.

Nhưng, là cái gì đây?

Gojo Satoru không thể tìm được, đành phải nhìn thiếu nữ biến mất khỏi buổi tiệc. Cậu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, lại nhìn xuống lòng bàn tay.

... 'Mỹ nhân dưới trăng' lẳng lặng nở trong bàn tay cậu, nhiệt độ còn sót lại trên nó dần dần tiêu tan.