Editor: Qing Yun
Kon Shiu đứng ở trên sườn núi quan sát, thấy một người bị đánh rơi xuống từ giữa không trung, đất rung núi chuyển, cỏ bay tán loạn, trận đấu cũng đến hồi hết, bấy giờ anh ta mới thong tha đi xuống dưới.
Thiếu nữ lại một lần thắng lợi áp đảo, cô nhẹ nhàng nhảy xuống mặt cỏ xanh, dường như cô liếc nhìn sang anh ta một cái, nhưng cũng may không có ý định tìm tới mà tiếp tục rời đi theo hướng khác.
Kon Shiu lặng lẽ thở ra, bước đến nơi người đàn ông bị đánh lún sâu xuống đất.
Thiếu nữ xuống tay không nhẹ, lấy người đàn ông này làm trung tâm, mặt đất bị vỡ một cái hố sâu rộng.
Anh ta quan tâm hỏi: "Không gãy xương chứ?"
Người đàn ông lạnh mặt liếc nhìn anh ta một cái, phải nghỉ ngơi mất một lát mới chậm rãi bò dậy.
Kon Shiu thở dài, không nhịn được lại dò hỏi tiếp: "Fushiguro, rốt cuộc anh chọc phải ma nữ này lúc nào vậy? Đã hơn nửa năm rồi, năm lần bảy lượt tới gây chuyện với anh, vừa cướp nhiệm vụ vừa đánh người..."
"Lúc trước tôi chưa từng gặp cô ta." Một mắt của Fushiguro Touji bị đánh thâm tím, anh ta hít sâu một hơi mới lạnh lùng chất vấn: "Nhiệm vụ lần trước là anh nói cho cô ta à?"
"... Cô ấy dọa nếu không nói sẽ làm thịt tôi." Kon Shiu bất lực nhún vai.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu, nhiệm vụ cứ làm được một nửa là bị cướp mất, một đồng cũng không nhận được thì chưa nói, đằng này xong việc còn bị người đuổi khắp nửa đất nước để đánh một trận, cho dù là Fushiguro Touji, người luôn coi tự tôn như cặn bã cũng cảm thấy nổi giận, một bụng lửa không có chỗ trút, nhẫn nhịn tới mức muốn hộc máu.
Anh ta nhìn chằm chằm người môi giới giật dây bắc cầu, rất muốn tính sổ với người này trước.
Kon Shiu cảnh giác lùi một bước: "Này này, tôi chính là người duy nhất còn bất chấp nguy hiểm để hợp tác với anh đấy, Ngôi Sao Chết Chóc công bố như vậy là quá nửa người ủy thác đều kéo anh vào sổ đen rồi!"
Lời này đánh thức lý trí của Fushiguro Touji rất hiệu quả. Anh ta cúi đầu tùy ý phủi bùn đất trên người, khôi phục dáng vẻ bất cần đời thường ngày.
Kon Shiu thấy anh ta đi về phía nội thành thì không đi cùng, do dự một hồi, chờ khi hai người cách nhau một khoảng xa mới la to.
"Này... Fushiguro, anh đừng vội nhận nhiệm vụ tinh tương thể, Ngôi Sao Chết Chóc nói cô ấy nhận."
Fushiguro Touji quay phắt đầu lại, sắc mặt âm u đáng sợ, như là ngay sau đó sẽ xông lên đánh người. Kon Shiu ho nhẹ một tiếng, nghĩ đến những lần hợp tác vui vẻ trong mấy năm nay, anh ta đưa ra lời khuyên chân thành.
"Hay là anh đi tìm việc làm thêm đi."
*
Trung tuần tháng 4 năm 2006, đúng khoảng thời gian Tengen đồng hóa với tinh tương thể mỗi 500 năm một lần.
Trường Cao chuyên Tokyo phái ra hai thuật sư đặc cấp là Gojo Satoru và Geto Suguru đi bảo vệ tinh tương thể Amanai Riko, đón cô bé về trường để bảo đảm việc đồng hóa tiến hành thuận lợi.
Nhưng mà khi hai người đi đến nhà Amanai, chỉ nhìn thấy thành viên của tập đoàn chú nguyền sư Q nằm ngang dọc trên đất.
Geto Suguru kiểm tra từng người, phát hiện không một ai sống sót, vẻ mặt cậu ấy nặng nề hơn hẳn.
"... Sợ là Amanai Riko gặp nguy hiểm rồi."
Gojo Satoru cũng đi quanh vòng một vòng, nhưng cậu không xem thi thể mà lại nhìn chằm chằm tàn uế một hồi, nghe bạn nói vậy thì lắc đầu phủ định suy đoán của cậu ấy.
"Cái này chưa chắc."
Geto Suguru nghi hoặc: "Cậu phát hiện gì à?"
"Người tới là người tớ quen..." Cậu hơi ngẩn người: "Nếu là cô ấy, đại khái sẽ không làm gì Amanai Riko đâu."
Cậu nhìn chăm chú chỗ dấu vết tàn uế mới nhất, nhận ra nó mới xuất hiện không lâu, cậu hơi khựng lại, sau đó lập tức lao ra ngoài, thậm chí không kịp giải thích mà chỉ vội vàng kêu một tiếng: "Suguru!"
Geto Suguru lắp bắp kinh hãi, cũng tông cửa chạy theo một đường xuống dưới: "Người kia còn ở gần đây à?"
Gojo Satoru không đáp lời, cậu đứng ở ngã rẽ chần chờ giây lát, cuối cùng chọn rẽ phải theo trực giác.
Hai người chạy như điên trên đường, lúc sau thật sự nhìn thấy được đuôi xe thể thao màu trắng.
Dường như người lái xe đoán trước được hai người sẽ đuổi theo nên đã đi chậm lại, cửa sổ xe chỗ ghế điều khiển hạ xuống, thiếu nữ lái xe gác một tay lên cửa sổ, nghiêng mặt quay sang cười khẽ với bọn họ.
Gojo Satoru và Geto Suguru nhìn thấy Amanai Riko và Misato Kuroi qua lớp cửa kính, hai người họ sợ hãi ngồi dán sát vào nhau, thậm chí còn không dám nhìn ra bên ngoài, cứ như người đang lái xe là đại ma vương ăn thịt người không nhả xương.
"Đại ma vương" cười cong mắt, hai ngón tay khép lại chọc vào thái dương, coi như hỏi thăm hai DK đang chạy như bay trên đường.
Tiếng nói mang theo ý cười của cô theo gió bay tới bên tai.
"Người về tôi. Gojo, Geto, quay về làm bài tập đi."
Xe thể thao bắt đầu tăng tốc, hai DK giơ tay dùng chú thuật, nhưng chú lực xanh thẳm bỗng hóa thành thực chất ngăn chặn trước mặt, nuốt hết "thương" và chú linh đang lao lên, hai người không thể không dừng bước, trơ mắt nhìn chiếc xe chở mục tiêu nhiệm vụ biến mất trong tầm mắt.
*
Xông qua kết giới của Cao Chuyên, đi qua đường núi dài dòng, đánh ngã một đống người canh giữ ở Hoăng Tinh Cung, tiếp tục dùng thang máy đi xuống dưới... Cuối cùng ba người cũng đến được con đường ngầm sâu dưới lòng đất.
Miyazaki Chihiro như đi ở chốn không người, Amanai Riko và Misato Kuroi im như ve sầu mùa đi theo sau cô qua đường hầm dài, sau đó dừng bước ở lối vào điện chính của Hoăng Tinh Cung.
Cây cổ thụ khổng lồ và tòa nhà cổ rơi vào tầm mắt, hai người vội vàng quét mắt nhìn một vòng, lúc này thiếu nữ đã bước xuống dưới, làm hai người bỏ dở việc quan sát để tiếp tục đi theo.
Không gian tuy lớn nhưng lại không có mấy người, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, Amanai Riko gần như rúc hẳn vào lòng Misato Kuroi. Cô gái chăm sóc cô bé nhiều năm cũng cảm thấy sợ nhưng vẫn che chở cho cô bé. Misato Kuroi lấy hết can đảm mở miệng.
"Xin hỏi... Thưa cô, cô muốn đưa Riko đến 'đồng hóa' sao? Nhưng vẫn chưa đến thời gian..."
Miyazaki Chihiro lạnh nhạt đáp: "Không phải."
Misato Kuroi nghẹn họng.
Cứu các cô hỏi tay tập đoàn chú nguyền sư Q, lại một đường chạy tới Hoăng Tinh Cung, làm vậy không phải để đồng hóa thì còn có thể làm gì?
Hai người khó hiểu liếc nhìn nhau, không dám hỏi lại.
Bọn họ đi đến trước gốc cây đại thụ, kết giới nơi Tengen cư trú ở tại đây, nhưng bọn họ không được gọi đến nên bị kết giới từ chối không cho vào, cũng không nhìn thấy gì cả.
"Ra đây."
Miyazaki Chihiro bình tĩnh nói, chú lực hội tụ đánh thẳng vào khe hở không gian mơ hồ như ẩn như hiện.
Bị đánh thẳng tới cửa làm Tengen không thể ẩn nấp tiếp được nữa, đành phải mở cửa kết giới ra. Chú thuật sư cổ xưa có hình thể người già cong lưng nhìn cô, đồng thời hòa khí dò hỏi mục đích cô đến đây
Nhìn thấy người, Miyazaki Chihiro lại không để ý đến mà quay đầu gọi Amanai Riko tiến lên, khi cô bé ngơ ngác đi tới, cô lập tức hỏi: "Chính em chọn đi, muốn 'đồng hóa' hay không?"
Amanai Riko kinh ngạc nắm chặt tay Misato Kuroi.
"Cái, có ý gì?"
Cô không có kiên nhẫn giải thích, bèn thay đổi câu hỏi đơn giản hơn.
"Chết, hay là sống?"
Suốt dọc đường đến đây, hai người đều mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bây giờ lại càng mơ hồ hơi, Amanai Riko cứng họng, Misato Kuroi đột nhiên hiểu ra, vội vàng đáp.
"Chúng tôi chọn sống!"
Amanai Riko bất an liếc nhìn Tengen một cái, lắp bắp nói: "Nếu... Nếu có thể... Không muốn 'đồng hóa'..."
Miyazaki Chihiro gật đầu, lạnh nhạt nhìn sang Tengen.
"Bà nghe thấy chưa?"
Chú thuật sư già nua im lặng một lát mới ôn hòa giải thích tầm quan trọng của 'đồng hóa', cô vừa nghe xong lời mở đầu là ngắt lời luôn.
"Tôi cảm thấy bà không cần..."
Chú lực bàng bạc lập tức ngưng thành thật, hóa thành mặt biển xanh thẳm rơi xuống kết giới trắng tinh, thiếu nữ giơ tay chỉ vào Tengen, cười nói.
"Hoặc là từ bỏ Amanai Riko, hoặc là, tôi tới thử xem có thật là bà không chết được không!"
Giằng co.
Biển chú lực kích động như sóng triều, chậm rãi ập tới từ bốn phương tám hướng, Tengen nhíu mày khi cảm nhận được uy hiếp, bà ta cũng hơi giơ tay lên.
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, có hai người xông vào kết giới qua cánh cửa chưa kịp đóng hoàn toàn.
"Miyazaki...!"
Gojo Satoru dừng bước, quét mắt liếc nhìn tình huống ở đây, rồi sau đó lập tức quay sang Tengen đang chuẩn bị ra tay, ánh sáng xanh của 'thương' vây quanh cậu chỉ chờ phát động, Geto Suguru ngừng ở lối vào đề phòng kết giới bị phong tỏa cũng gọi chú linh ra.
Ba đánh một, bầu không khí đang căng thẳng bỗng nhẹ nhàng hơn.
Tengen nhìn Miyazaki Chihiro, thở dài nói.
"... Đưa cô bé này đi đi."
*
Nói là nói như vậy, nhưng sau khi rời khỏi Hoăng Tinh Cung, Miyazaki Chihiro vẫn luôn bảo vệ Amanai Riko cho đến khi thời hạn 'đồng hóa' kết thúc, lúc ấy mới thả cho cô bé và Misato Kuroi về nhà.
Hai người cảm động vô cùng nhưng vẫn bị lạnh lùng đuổi đi, vốn dĩ còn nghĩ có thể yên tĩnh lại, kết quả cô vừa về phòng khách sạn là nhìn thấy Gojo Satoru vẫn chưa rời đi.
Thiếu niên ở lại cùng cô hai ngày, cậu lười biếng vùi người vào sô pha, kính râm treo trên đầu ngón tay, đắc ý cười nói.
"Là ai cần học sinh 'trở về làm bài tập' tới cứu hả?"
Miyazaki Chihiro khoanh tay trước ngựa, đứng dựa vào cửa phòng nhìn cậu một hồi, lúm đồng tiền bên má sâu hơn.
"Ừ, lần này ít nhiều có cậu ở đó."
Gojo Satoru không ngờ lần này cô lại thừa nhận sảng khoái như vậy, cậu giật mình nhảy dựng lên đi đến bên cạnh cô, kết quả thiếu nữ một giây trước còn cười tủm tỉm, một giây sau đã trở mặt vô tình.
"Nghe lời hay xong rồi, còn không đi đi?"
Gojo Satoru lớn tiếng kháng nghị: "Cái gì chứ, dùng xong là ném luôn sao!"
"Đúng vậy, người lớn tệ như thế đó." Miyazaki Chihiro thản nhiên nói: "Trốn học hai ngày, cậu cũng nên quay về đi học đi."
"Tôi xin nghỉ với thầy Yaga rồi! Hơn nữa nhìn cô còn nhỏ hơn tôi, đừng nói trốn học, hoàn toàn là bỏ học đúng không, rốt cuộc ai mới nên ngoan ngoãn đến trường đi học hả!"
"Gojo, cho cậu một lời khuyên. Phán đoán tuổi tác qua bề ngoài rất dễ bị mắc lừa, nói không chừng tôi là yêu quái ngàn năm khoác da người đấy?"
"Từ khi biết nhận thức là tôi đã không bị dọa bởi những lời thế này rồi... Này!"
Thiếu niên bị đẩy ra ngoài, khoảnh khắc cánh cửa khép lại, thiếu nữ cong môi cười nhẹ với cậu.
"Gặp lại sau."