Editor: Qing Yun
Trong sân có một cái cây đại thụ rễ sâu lá tốt, cành lá um tùm che lấp nửa khoảng sân. Nghe nói, cây đại thụ này được trồng khi nhà Inumaki quyết định rời khỏi giới chú thuật, rời khỏi nhà tổ chuyển đến đây, bây giờ cái cây này còn lớn tuổi hơn tất cả mọi người sinh sống trong nhà.
Đương nhiên, việc suy xét đến 'vai vế' của một cái cây đối với Inumaki Toge mới bốn tuổi quả thật là một chuyện vừa không thú vị vừa khó hiểu. Bé ngồi trên chiếc bàn đu dây được treo trên cành cây, chậm rãi đong đưa từng chút, gió nhẹ thổi qua bóng râm từng hồi, thật sự vừa yên tĩnh vừa mát mẻ.
Đầu chiều tháng 5, ngày mùa Hè nóng bức vừa mới ngoi đầu, nhưng nếu ngồi ngoài trời lâu quá vẫn sẽ cảm thấy khô nóng. Bây giờ có cành lá rậm rạp che đậy, thời tiết trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Kể từ khi nhà Inumaki quyết tâm rời khỏi giới chú thuật tới nay, kinh tế trong nhà ngày càng kém đi là việc không thể tránh, trước mắt tuy rằng không phải lo cơm áo gạo tiền, nhưng mọi người đều bận rộn công việc, chỉ có ông bà già ở thế hệ trước đã về hưu là có thời gian giúp đỡ việc trông con cháu nhỏ.
Ngoài việc bất ngờ thức tỉnh thuật thức 'Chú ngôn' thì Inumaki Toge vẫn là trẻ ngoan ngoãn không khiến người lớn phải nhọc lòng, cho nên ông bà mới dám để bé chơi một mình ở trong sân.
Cách một hàng rào, nghe tiếng nồi niêu lách cách truyền ra từ trong phòng, cậu bé tóc trắng mắt tím dừng chân, để bàn đu dây chậm rãi dừng lại.
Gió vẫn thổi nhè nhẹ, bóng râm trên đỉnh đầu bỗng nhiên thay đổi.
Có một chiếc lá bị ai đó ném xuống, trùng hợp rơi đúng vào lòng Inumaki Toge. Bé giật mình nhìn lên, thấy thiếu nữ áo trắng váy đen ngồi trên cành cây, cúi đầu mỉm cười nhìn xuống.
"Chị..." Nói ra lời này, cậu bé đột nhiên nhớ ra, thế là vội thay đổi thành từ ngữ cơm nắm: "Rong biển?"
Thiếu nữ im lặng xâm nhập vào sân như chú chim nhỏ, cô hiểu rõ lời bé muốn nói hơn chính người nhà của bé, ném nhánh cây đi, cô nói.
"Chào em nha."
"Cá ngừ sốt maiyo!" Bé rất vui vì được đáp lại, đôi mắt tím lấp lánh nhìn cô chăm chú, đồng thời vươn ngón tay chỉ vào mặt đất.
Thiếu nữ mỉm cười nhảy xuống theo lời cậu, đặt chân xuống mặt đất yên lặng không tiếng động.
Inumaki Toge khoa chân múa tay, dường như bé muốn hỏi vì sao cô đến đây, nhưng từ ngữ cơm nắm đơn giản thật sự không thể biểu đạt ra câu hỏi phức tạp như vậy, bé nghẹn đỏ mắt, đột nhiên bất cẩn buột miệng thốt ra: "Ông bà đang ở trong nhà, nếu chị muốn đi tìm..."
Nhưng mà lời vừa thốt ra khỏi miệng, bé lập tức nhớ tới, mặt mũi trắng bệch lại. Nhưng 'chú ngôn' không thể khống chế đã có tác dụng ngay, từ 'đi tìm' theo nghĩa trần thuật đơn giản bị biến thành mệnh lệnh cưỡng chế, buộc thiếu nữ phải làm theo...
Ngay sau đó, thuật thức bị phản phệ, Inumaki Toge ho ra một ngụm máu.
Bé ngẩn người, thiếu nữ cũng bị bất ngờ với tình huống này, hai người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó thiếu nữ lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra cơ thể bé, xác nhận không có di chứng gì mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ai nha, chị không chú ý..." Khí chất trưởng thành biến mất, thiếu nữ lộ ra vẻ ảo não tương xứng với tuổi tác.
Inumaki Toge nhấp môi liếm giọt máu còn sót lại trên ấy, đôi mắt cong lên, lắc đầu nói: "Cá hồi!"
Sau đó bé lo lắng kéo tay áo của thiếu nữ, dò hỏi.
"Cá hồi?"
Thiếu nữ sờ đầu của bé: "Không sao nè, chị rất mạnh. Không cần lo lắng."
Inumaki Toge buông cổ tay áo của cô ra, lo lắng đã biến mất, nhưng uể oải lại ập đến, bé vô thức sờ lên cổ họng của mình. Thiếu nữ an ủi hai câu, thấy không có hiệu quả bèn dứt khoát lấy một cái bùa ra nói sang chuyện khác.
"Thật ra chị đến đây là muốn tìm Toge." Rõ ràng chưa từng gặp nhau nhưng lại nói ra tên của bé, thiếu nữ quơ quơ chiếc bùa: "Muốn nhờ em giúp đỡ, tặng một lời chúc phúc."
"Cá ngừ đại dương?" Sự chú ý của bé bị dời đi, chớp mắt nhìn chiếc bùa, bé do dự chỉ chính mình: "Cá bào..."
"Nếu là Toge thì nhất định không thành vấn đề, 'chú ngôn' chính là thiên phú rất tuyệt, có thể bảo vệ chính mình, cũng có thể giúp người khác."
Dưới ánh mắt tin tưởng và cổ vũ của thiếu nữ, Inumaki Toge cầm lấy chiếc bùa, mỉm cười lặp lại lời cô nói.
Lời chúc phúc "Bình an đi qua đường cái" kỳ lạ đan lên chiếc bùa theo chú ngôn, thiếu nữ nhận lại, cười tủm tỉm nắm lấy nó.
"Cảm ơn Toge!" Cô trịnh trọng nói lời cảm ơn giống như người trước mặt là bạn cùng lứa tuổi, làm cậu bé thẹn thùng trốn đến bên bàn đu dây.
Tiếng nấu nướng bận rộn trong phòng đã ngừng, bà nội bưng mâm đi ra khỏi phòng bếp, cất giọng gọi: "Toge, đến đây ăn dâu tây..."
"Trứng cá!" Inumaki Toge đáp lại, thấy thiếu nữ đứng dậy, bé vừa định mời cô đi cùng thì lại thấy cô vẫy tay.
"Chị không ăn, gặp lại sau nhé, Toge."
Thiếu nữ bỗng nhiên biến mất, yên lặng như khi đã tới đây.
*
Sau khi rời khỏi nhà Inumaki, Miyazaki Chihiro bước lên tàu, đi tới huyện Sendai.
Sau sự kiện 'Tinh tương thể', cô nhớ Fushiguro Touji đã phó thác Fushiguro Megumi cho Gojo Satoru chính vào lúc này, thế là nảy sinh ý định nhận nuôi hai chị em Fushiguro. Nếu đã có ý định vậy thì dứt khoát tiện đường đi thăm các bạn học khi còn nhỏ luôn.
Tàu chạy đến trạm dừng chân ở huyện Sendai vào buổi chiều, cô nghỉ lại khách sạn một đêm, sáng ngày hôm sau tìm đến nhà Itadori.
Itadori Yuji mới hơn ba tuổi, hiện tại đang học mầm non, Miyazaki Chihiro lấy được thiện cảm của bé dễ như trở bàn tay, khi bé dẫn cô về nhà tìm ông nội Itadori Wasuke, miệng đã gọi cô là 'chị Miyazaki' rất ngọt rồi.
Itadori Wasuke thì vẫn giữ lòng cảnh giác của người trưởng thành, dù ông ấy mời cô vào nhà ngồi nhưng giọng điệu vẫn mang tính chất thử rất nhiều.
Miyazaki Chihiro nhấp ngụm trà, mỉm cười nói: "Cháu và mẹ của Yuji là chốn quen biết cũ, đường đột đến hỏi thăm, đã quấy rầy đến bác rồi."
Itadori Wasuke ngẩn người, sắc mặt cũng dịu đi: "Nào có, Miyazaki có lòng. Chẳng qua bố mẹ của Yuji đều qua đời sớm..."
Itadori Yuji ngoan ngoãn ngồi ăn bánh quy bên cạnh ông ấy, bé ngây thơ nhìn ông nội mặt mang thương cảm, bèn chui vào lòng ông gọi một tiếng.
"Ông ơi?"
Itadori Wasuke xoa tóc bé, tiếp tục nói chuyện với Miyazaki Chihiro. Hai người trò chuyện một lát, khi đề tài nói chuyện đã sắp cạn kiệt, Miyazaki Chihiro đặt chén trà xuống.
Cô đẩy một tờ chi phiếu sang cho Itadori Wasuke. Ông lão giật mình, chưa kịp nói lời từ chối thì cô đã nói trước, giọng điệu vừa ôn hòa vừa cương quyết.
"Yuji và cháu rất có duyên, coi như cháu cho em ấy chút tiền tiêu vặt ạ."
Itadori Wasuke kiên quyết không chịu, nhưng khi ông ấy hơi khom lưng đẩy chi phiếu về, lúc ngẩng đầu lên đã không còn thấy thiếu nữ đâu nữa.
Itadori Yuji hưng phấn chỉ vào chỗ ngồi trống rỗng, lớn tiếng miêu tả.
"Chị Miyazaki dùng ánh sáng màu xanh mở cửa sổ, sau đó 'vèo' một cái biến mất tăm...!"
*
Trong bệnh viện, Okkotsu Yuta và Orimoto Rika nghênh đón người xa lạ hỏi thăm.
Tuy rằng lúc trước hai bé không quen biết nhau, nhưng sau mấy ngày cùng nằm viện, tình cảm giữa hai bên nhanh chóng thân mật hơn, bây giờ đã trở thành bạn bè thân thiết.
Mẹ của Orimoto Rika qua đời vào một năm trước, bố thì mất tích trong lần leo núi cách đây không lâu, hiện tại cô bé đang ở với bà nội. Bà nội chân cẳng không tiện, sức khỏe cũng không cho phép bà ở lại bệnh viện với cô bé quanh năm, bởi vậy mỗi ngày chỉ đến thăm cô bé một lần, thời gian khác đều nhờ y tá trong bệnh viện chăm sóc.
Okkotsu Yuta thì nằm viện vì bị viêm phổi, bố mẹ bận rộn công việc và chăm em gái nhỏ, cho nên mỗi ngày cũng chỉ dành ra chút thời gian đến thăm bé.
Hai đứa trẻ gần như không có người lớn bên cạnh, ở phòng bệnh tự chơi với nhau, lúc nghe thấy y tá nói có người đến thăm, hai bé đều mờ mịt khó hiểu.
Thiếu nữ bước vào phòng bệnh trong ánh mắt nghi ngờ của hai bé.
Cô đi tới trước giường bệnh, nơi hai bé đang chơi đùa với nhau, Orimoto Rika lập tức cảnh giác nắm lấy tay Okkotsu Yuta.
Thiếu nữ mỉm cười liếc nhìn Okkotsu Yuta một cái, sau đó quay sang vươn tay với Orimoto Rika.
Chiếc bùa xinh xắn rơi xuống, nhưng sợi dây đeo vẫn quấn trên ngón tay cho nên nó không rơi hẳn xuống mà lơ lửng giữa không trung.
Cô bé kinh ngạc mở to hai mắt: "Cho, cho em ạ?"
Thiếu nữ gật đầu đeo bùa lên cổ cô bé, ôn hòa nói.
"Cho Rika, phải mang theo bên mình nhé."
"Nhưng mà..." Orimoto Rika sờ chiếc bùa, cô bé rất khó hiểu: "Chúng ta không quen biết mà ạ?"
Thiếu nữ chỉ cười không nói, cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai Okkotsu Yuta, bé vừa tò mò vừa khó hiểu. Cô dùng khẩu hình nói với bé.
"Phải nhắc nhở Rika đeo bùa nhé, giao cho em đó Yuta."
Orimoto Rika còn đang quan sát chiếc bùa, không chú ý hành động của hai người, Okkotsu Yuta thì không hiểu sao lại đọc hiểu được những lời này, bé gật đầu đáp lại.
"Vâng..."
"Yuta, cậu đang nói gì vậy?" Orimoto Rika ngẩng đầu, trước mắt chỉ còn Okkotsu Yuta đang há hốc mồm, thiếu nữ thì đã biến mất không thấy.
Okkotsu Yuta lắp bắp khoa tay múa chân.
"Chị, chị bay đi như Ultraman!"