Editor: Qing Yun
Trạm dừng chân thứ ba trong chuyến đi thăm bạn cũ là tỉnh Iwate.
Miyazaki Chihiro xuất phát từ thành phố Morioka, đi xe chừng bốn giờ mới đến ngôi làng cô muốn đến.
Vừa bước chân vào làng đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ.
"Không thèm chơi với mày đâu!"
"Kugisaki là đứa kỳ quái! Vừa âm u vừa bạo lực, trẻ ngoan không chơi với mày đâu!"
"Óa, không được đến đây, quái thai đến rồi!"
Đám trẻ chen chúc bên nhau lập tức chạy tán loạn, chui vào các góc trong làng, chỉ còn bé gái tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng đứng ở tại chỗ. Có lẽ bé biết đuổi theo cũng vô dụng nên không đuổi theo, bé ném mạnh hòn đá nhặt được vào chỗ đám trẻ vừa đình khi nãy, một tay khác giơ bù nhìn rơm lên.
"Bọn mày đều là kẻ nhát gan! Còn dám nói bậy tao sẽ nguyền rủa bọn mày!"
Lời này vừa ra, những ánh mắt đang thầm theo dõi cũng biến mất.
Kugisaki Nobara nhỏ tuổi cất bù nhìn rơm, dáng vẻ chống nạnh hung dữ biến mất, bé cúi đầu dùng tay áo xoa đôi mắt.
Đôi mắt đều đỏ hết, bé giơ bàn tay dính bụi đất sờ lên tóc, búi tóc được bà nội buộc cho trước khi ra cửa bị người ta kéo lỏng rồi, sợi tóc mềm mại rơi xuống hơn một nửa.
Bé phồng miệng khảy vài cái, cố gắng tới mức trán đổ mồ hôi mà chỉ buộc được một đuôi ngựa xiêu vẹo.
Sự tức giận chưa tan hết bỗng dưng hóa thành tủi thân, bé gái nhăn mặt không kìm được tiếng khóc. Nhưng mà, bỗng nhiên có một đóa hoa tường vi hồng rực rơi vào tầm mắt đẫm lệ mông lung của bé.
Bông tường vi hoang dại màu hồng nở rộ dạo quanh ngón tay thon dài một vòng rồi được đưa đến trước mặt bé. Kugisaki Nobara ngây người, quên cả khóc, bé giơ hai tay nhận đóa hoa, ngẩng đầu nhìn lên.
"Chào em," thiếu nữ tặng hoa cho bé có lúm đầu tiên ở bên má, đôi mắt đen nhánh u tĩnh như bầu trời đêm: "Nobara."
*
Dòng suối trong chảy quanh làng nửa vòng rồi nhập vào núi rừng, tạo thành một dải sáng lấp lánh.
Kugisaki Nobara ngồi trên phiến đá xanh bên bờ suối, ngoan ngoãn ngẩng mặt để thiếu nữ dùng khăn ướt lau sạch vết bụi đất trên đó, bé hỏi nhỏ: "Chị ơi, chị tới từ Morioka ạ?"
Đứa trẻ có vốn tri thức cằn cỗi, thành phố Morioka cũng đã là 'thành phố lớn phương xa' khó lường.
Nhưng thiếu nữ có khí chất trái ngược với thôn trang cũ xưa lại cười đáp: "Chị đến từ Tokyo."
Tokyo, đó quả thực là vùng đất trong truyền thuyết. Kugisaki Nobara giật mình trợn tròn đôi mắt.
Nhẹ nhàng lau sạch mặt cho bé xong, thiếu nữ lại cẩn thận phủi sạch bụi trên người cho bé, sau đó ngồi xuống bên cạnh bé.
Suối nước 'ào ào' chảy vội, bé nhìn chằm chằm mặt nước lấp lánh một hồi, không nhịn được tò mò truy hỏi.
"Tokyo có vui không ạ?"
Thiếu nữ đang chải mái tóc rối giúp bé, nghe bé nói vậy thì hơi cười khẽ: "Thành phố lớn... Có vui cũng có vất vả đi."
Kugisaki Nobara nghe không hiểu ẩn ý trong lời này, chỉ hâm mộ lẩm bẩm: "Tốt quá... Em cũng muốn giống chị, đến sống ở thành phố lớn..."
Bé oán giận một hồi, nói người trong làng bài xích nhà Kugisaki, nói không có đứa trẻ nào chịu chơi cùng bé.
"Em có nói cho người lớn mình bị bọn trẻ bắt nạt không?" Thiếu nữ hỏi.
Kugisaki Nobara quơ chân.
"Bố mẹ đi làm xa... Bà nội chỉ nói em đừng để ý đến bọn họ, mấy năm sau sẽ không thế này nữa."
"Như vậy à."
Tiếng nói mang theo ý cười của thiếu nữ bỗng lạnh xuống một cách vi diệu, nhưng bé cũng không nhận ra mà nhanh chóng quên nỗi tủi thân đi, vui sướng hỏi một chuyện khác.
"Chị ơi chị, em vẫn chưa biết tên của chị đâu!"
"Là 'Miyazaki Chihiro' nha."
"Miyazaki... Kugisaki... Đọc lên thấy không khác nhau là mấy này!"
"Đúng vậy, chứng minh chúng ta rất có duyên."
Đôi mắt biến thành trăng non cong cong, Kugisaki Nobara vui vẻ hát ngân nga. Tiếng hát phiêu đãng một hồi, thiếu nữ lùi lại nói.
"Buộc xong rồi."
Bé chớp mắt duỗi tay sờ mái tóc đã được buộc lại thành búi tóc củ tỏi như cũ, bé vui vẻ tới mức đi một đường quay về trong làng mà vẫn còn thao thao bất tuyệt. Nhưng mà thiếu nữ lại dừng bước ở cổng làng, cũng buông tay bé ra.
Kugisaki Nobara nghi ngờ quay đầu nhìn lại, thấy thiếu nữ vẫy tay với mình.
"Về nhà đi."
Vui sướng lập tức biến mất, bé nắm chặt đóa tường vi, sốt ruột nói: "Nhưng mà, nhưng mà chuyện chị muốn làm khi vào làng vẫn chưa làm mà!"
Thiếu nữ lắc đầu: "Chỉ đến thăm thôi."
Thiếu nữ không nói người mình muốn thăm là ai, cô nhẹ nhàng đẩy vai của Kugisaki Nobara một cái, trước khi quay người rời đi, cô ôn hòa nói với bé gái.
"Được."
Cô đang trả lời câu nói "Em cũng muốn giống chị, đến sống ở thành phố lớn".
... "Chị chờ em ở Tokyo."
*
Tiếng đàn du dương quanh quẩn trong quán cà phê.
Trên chiếc ghế dài sát bên cửa sổ cuối phòng, người phụ nữ cầm cốc sứ nói với giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
"Người kia đã không về nhà suốt mấy tháng rồi, ai biết chết ở đâu."
Nhớ tới 'người chồng' hiện tại của mình, chị ta cảm thấy cực kỳ đen đủi, bực bội uống một lần hết luôn nửa cốc cà phê.
Một năm trước, chị Fushiguro mang theo con gái vật lộn mưu sinh ở thành phố Saitama, ngoài ý muốn tìm được một người chồng tự mình đưa tới cửa – người đàn ông có tên là 'Zenin Touji', anh ta có vẻ ngoài xuất sắc cùng với nguồn thu nhập dù không hợp pháp nhưng lại rất nhiều. Dưới sự hấp dẫn của sắc đẹp lẫn tiền tài, chị Fushiguro đang lúc khẩn trương muốn thoát khỏi cuộc sống nghèo khó đã tiếp nhận người chồng mới này cùng với đứa con trai mà anh ta dẫn theo.
Việc 'ở rể' không phải chị Fushiguro đưa ra, chị ta đã chịu đủ cuộc sống lao động vất vả, bây giờ hạ quyết tâm phải làm người nội trợ của gia đình, tài chính dựa hết vào Fushiguro Touji, nhưng người đàn ông này có vẻ vội vàng muốn vứt bỏ dòng họ vốn có của mình nên đã chủ động yêu cầu ở rể đổi họ.
Chỉ cần đưa tiền đúng hạn, chị Fushiguro đương nhiên chiều theo ý anh ta, hai người cũng tạm thời vượt qua hai tháng tân hôn hạnh phúc, nhưng sau đó, tình huống có thay đổi bất ngờ.
Fushiguro Touji không phải người đàn ông có thể thay đổi, kết hôn cũng chỉ vì tìm một người chăm sóc con trai, sau khi xác nhận chị Fushiguro chăm sóc cho hai đứa trẻ không tồi, anh ta liền bắt đầu đi vắng trường kỳ.
Có lẽ là bận rộn 'công việc', có lẽ là trầm mê đánh cược, có lẽ là đi với người phụ nữ khác... Thân là vợ chồng trên danh nghĩa, lúc ban đầu chị Fushiguro không quan tâm, nhưng mà, mấy tháng này anh ta không gửi tiền sinh hoạt, chị Fushiguro không thể chấp nhận được điều này, mỗi ngày trôi qua sự phẫn nộ trong lòng càng tăng thêm một bậc, sau khi tiêu hết sạch tiền còn dư lại, chị ta không thể không đi làm, ngọn lửa giận này đã cao tới mức giận chó đánh mèo lên hai 'của nợ' trong nhà.
Chị ta nhìn thiếu nữ đột nhiên tìm tới, đặt cốc sứ xuống, ngả lưng vào sô pha.
"Cô hỏi tôi cũng vô dụng, muốn tìm anh ta thì báo cảnh sát cho nhanh."
Thiếu nữ liên tục thêm đường và cà phê, nghe vậy thì liếc mắt lạnh nhạt nhìn chị một cái.
"Tôi không tìm Fushiguro Touji."
Chị ta nghe cô bình tĩnh nói tiếp.
"Tôi tới làm giao dịch với chị. Tờ chi phiếu này về chị, Fushiguro Megumi và Fushiguro Tsumiki về tôi."
Cốc cà phê của thiếu nữ bị bỏ thêm nhiều đường tới mức đã gần như không thể khuấy cái muỗng được nữa, cô tùy ý đẩy một tờ chi phiếu sang.
Chị Fushiguro kinh ngạc, cầm tờ chi phiếu lên mà trong lòng vẫn không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt, lúc nhìn thấy con số trên chi phiếu lại tiếp tục khó tin nhìn thêm vài lần nữa.
"Cô, cô nghiêm túc à?" Chị ta líu lưỡi hỏi.
Thiếu nữ chỉ vào tờ chi phiếu: "Chị có thể đi kiểm tra ngay bây giờ."
Chị Fushiguro như rơi vào mộng, mất hồn mất vía cầm chi phiếu đứng lên, lầm bẩm hỏi.
"Cô là người tình của tên kia...?"
Thiếu nữ đang ngồi chỉ cười khẩy đáp.
"Tôi là chủ nợ của anh ta!"
*
"Mẹ...!"
Khi người phụ nữ kéo vali đi ra cửa, Fushiguro Tsumiki rốt cuộc không nhịn được khóc nức nở gọi lại.
Chị Fushiguro đã thay đổi sang một bộ đồ sang quý, trang điểm tinh xảo, cũng đeo chiếc kính râm đắt tiền. Chị ta hơi khựng lại khi nghe con gái gọi, quay đầu nhìn con gái mặt đầy bàng hoàng.
"Đừng đi theo mẹ." Sắp bước vào cuộc sống cơm áo vô lo, tâm trạng của chị ta rất tốt, đến lời từ chối nghe cũng ôn hòa: "Đừng sợ, sẽ có một chị đến chăm sóc các con, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn rất nhiều... Nên vui vẻ mới phải."
Chị ta đi ra ngoài, bước ra khỏi căn nhà nhỏ chật chội này, đứng dưới ánh mặt trời phất tay với hai đứa trẻ đang nép sát vào nhau.
"Phải ngoan ngoãn nghe lời chị nói... Có cơ hội sẽ gặp lại!"
Vali lăn lạch cạch trên đường, người phụ nữ bước đi không quay đầu lại.
Fushiguro Tsumiki bám vào khung cửa, cô bé run rẩy, nước mắt trào ra. Cô bé muốn khóc lóc đuổi theo, nhưng phía sau có người nắm chặt tay cô bé, nhỏ giọng khụt khịt.
"Chị, chị ơi... Đừng bỏ em lại..."
Là em trai Fushiguro Megumi còn nhỏ hơn cô bé.
Mặc dù hai người không có quan hệ huyết thống nhưng sau một năm ở chung, tình cảm đã tốt như một đôi chị em ruột. Fushiguro Tsumiki bị cái nắm tay yếu ớt này giữ chặt, dù thế nào cũng không nhấc nổi bước chân.
Cùng là trẻ nhỏ, cô bé thấp thỏm lo lâu nhưng vẫn quay người ôm em trai vào lòng.
"Không sao..." Cô bé nhịn khóc, cố gắng an ủi chính mình: "Sau này, sau này chị nuôi Megumi...!"
Hai đứa bé ôm nhau gào khóc, không ai chú ý tới bóng người đang đến gần.
"Haizz, sao mà mình lại giống kẻ ác phá nhà người khác thế này..."
Thiếu nữ áo trắng váy đen ngồi xổm xuống, hai đứa trẻ mặt đầy nước mắt ngơ ngác ngẩng đầu, cô giơ tay búng nhẹ lên hai đứa mỗi đứa một cái.
Cái búng tay không nặng không nhẹ trên trán như búng bay cả nước mắt, Fushiguro Megumi và Fushiguro Tsumiki ngơ ngác nhìn cô. Sau đó, miệng hai người bị nhét vào một viên kẹo, vị ngọt lập tức tràn ra nơi đầu lưỡi.
Dưới ánh nắng bao phủ, thiếu nữ cong môi mỉm cười.
"Vui lên đi, bà tiên đỡ đầu của các em đến rồi."