Editor: Qing Yun
Tháng 5 năm 2006, đề tài 'Tengen đồng hóa tinh tương thể thất bại' được giới chú thuật nghị luận sôi nổi đã thay thế sang tin tức mới mẻ bất ngờ hơn.
... Chú nguyền sư 'Ngôi Sao Chết Chóc' đơn thương độc mã đánh vào nhà Zenin, hơn nữa còn bình yên rời đi.
Mọi người ồ lên, nhà Kamo vui sướng khi người gặp họa, bọn họ viết đơn yêu cầu mở cuộc họp bàn bạc việc xóa tên nhà Zenin ra khỏi 'Ngự tam gia' gửi lên cao tầng, mặc dù cuối cùng không được duyệt nhưng nhà Zenin rất tức giận vì điều này, hai nhà cãi nhau suốt vài tháng, cho đến khi bước sang năm mới thì quan hệ hai bên mới bớt căng thẳng lại...
Tạm thời không đề cập tới hệ lụy kéo theo này, khi sự kiện ấy xảy ra, nhà Zenin người ngã ngựa đổ không một ai phát hiện có ba thành viên trong nhà yên lặng biến mất.
*
"Mời dùng."
Chiếc đĩa sứ được đặt lên bàn trà phát ra tiếng lạch cạch giòn vang, hình như người phụ nữ ngồi ở phía đối diện hơi hoảng sợ, chị ấy vội vàng vươn tay cầm cốc trà, muốn đứng lên hành lễ.
"Cảm, cảm ơn..."
"Chị không cần căng thẳng như vậy đâu."
Miyazaki Chihiro ngăn động tác đứng dậy của chị ấy, nhìn chị ấy đến ngồi cũng cố gắng khom lưng, cô bèn dứt khoát từ bỏ những lời khách sáo mà nói thẳng kế hoạch của mình luôn.
"Có đôi khi công việc của em rất bận, sẽ không ở nhà thường xuyên, mong rằng chị Zenin có thể chăm sóc mấy đứa bé này."
Nhân cơ hội tới nhà khiêu khích, người phụ nữ được đón ra khỏi nhà Zenin, nhưng sống trong tra tấn nhiều năm đã làm sự yếu ớt, nghe theo sự sắp xếp của người khác khắc sâu vào xương cốt, nghe cô nói vậy chị ấy lập tức nhỏ nhẹ đáp: "Vâng, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt."
"Em không có ý để chị tiếp tục làm giúp việc, chị tùy ý một chút, cứ coi như đây là nhà mình đi."
Một hai câu đương nhiên không thể thay đổi quan niệm của chị Zenin, Miyazaki Chihiro muốn tỏ thái độ và trấn an chị ấy trước, còn lại thì để chị ấy chậm rãi thích ứng. Nhưng cặp chị em sinh đôi được đón ra khỏi nhà Zenin thì tiếp thu trạng thái tự do này rất nhanh, hai bé ngồi dựa vào người mẹ, tay nắm chặt áo của mẹ nhưng hành động vẫn để lộ ra thiên tính của trẻ nhỏ.
"Ừm, miệng vết thương có đau không?" Fushiguro Tsumiko xách hòm thuốc đi đến bên cạnh Zenin Maki, cô bé được đưa đến đây từ mấy ngày trước.
Bé gái mới bị anh họ Zenin Naoya đánh một trận, trên người xanh xanh tím tím, cô bé thẹn thùng che mặt, nói: "Không sao..."
Nét dịu dàng trên mặt Fushiguro Tsumiki lập tức chuyển thành không tán đồng, cô bé đặt hòm thuốc xuống ngồi vào bên cạnh Zenin Maki rồi nắm lấy tay đối phương.
"Không được nha, phải bôi thuốc vào vết thương mới được, tớ có thể gọi cậu là Maki không?"
Sau khi nhận được câu trả lời "Tùy, tùy cậu", Fushiguro Tsumiki làm lơ sự giãy giụa yếu ớt "Tớ tự làm được" của đối phương, cô bé cười tủm tỉm lấy thuốc sát trùng trong hòm thuốc ra, bắt đầu xử lý vết thương cho Zenin Maki, cô bé không có bố từ nhỏ, mẹ lại bận tới mức chỉ có thể cung cấp áo cơm, chuyện nào mà có thể làm được với thể trạng của trẻ con là cô bé đều phải tự làm, bao gồm cả việc xử lý vết thâm tím do va đập, bây giờ vừa hay có tác dụng.
Chị Zenin thấy Fushiguro Tsumiki thuần thục như vậy thì chỉ cẩn thận liếc nhìn Miyazaki Chihiro một cái rồi không dám quấy rầy hai đứa nhỏ, im lặng cầm cốc trà lên uống một ngụm.
Zenin Mai ngồi bên cạnh mẹ, lặng lẽ ló đầu ra nhìn chị gái được chăm sóc, cô bé mím môi lùi về, đúng lúc này có người bưng một đĩa bánh đến trước mặt cô bé.
Bé trai tóc đen mắt xanh, nhỏ tuổi hơn cô bé một chút, cậu bé bưng đĩa kẹo bằng hai tay, có nề có nếp nói.
"Mời chị ăn kẹo ạ."
Zenin Mai sợ người lạ nên nhích lại gần chị Zenin hơn, cảm nhận được cái đẩy khe khẽ của mẹ mới sợ hãi vươn tay ra, chọn viên kẹo ở gần nhất rồi nói nhỏ: "... Cảm ơn em."
"Không có gì ạ." Fushiguro Megumi nghiêm túc giơ đĩa đến gần cô bé hơn: "Chị có thể lấy thêm một chút."
Zenin Mai do dự một hồi mới lấy thêm một cái, sau đó lắc đầu nói: "Cảm ơn em, vậy là đủ rồi."
Nhìn thấy Fushiguro Megumi xoay người đặt đĩa kẹo xuống bàn, bấy giờ cô bé mới thở phào một hơi, sau đó lại nhanh chóng lùi đến sau lưng chị Zenin, thò tay qua kẽ hở của chiếc ghế sô pha, cố gắng dùng đầu ngón tay túm lấy ống tay áo của chị gái Zenin Maki.
Chị gái đang bôi thuốc hiểu ý của em mình, cô bé mở lòng bàn tay ra, Zenin Mai bỏ viên kẹo đầu tiên mình lấy được vào tay chị gái, sau đó lặng lẽ xoay người ngồi thẳng lại.
Cả quá trình từ đầu tới cuối đều diễn ra trong im lặng.
Miyazaki Chihiro bàng quan toàn bộ hành trình, cô cười thầm, cũng kết thúc lời dặn dò với chị Zenin.
"Thời gian này đừng tùy ý ra ngoài cửa, gây náo loạn ở nhà Zenin như vậy thì khắp nơi đều sẽ tăng cường cảnh giác... Chờ thêm mấy tháng nữa cho phong ba qua đi, em lại nghĩ cách đưa mấy đứa đi học."
"Thật ra ở mãi trong phòng cũng..." Chị Zenin nói nhỏ.
Miyazaki Chihiro không đồng tình: "Không thể ở trong phòng mãi được, học tập là chuyện tất yếu, trường lớp cũng có ích cho việc trưởng thành. Em sẽ sắp xếp, mọi người cứ yên tâm sống ở đây đi."
Chị ấy không dám phản bác, rủ mắt nói: "Vâng, cô quyết định là được."
"Lát nữa em sẽ đi chuẩn bị đồ dùng hàng ngày, nguyên liệu nấu ăn đúng là khá phiền toái..."
Đã quen ở một mình, điện nước trong nhà vẫn còn giữ nguyên khi mới dọn tới, đến cả dấu vết sử dụng cũng không nhiều lắm, nhìn cả căn nhà có vẻ rất 'trống không'. Miyazaki Chihiro nhìn quanh khắp nơi, đột nhiên rơi vào phiền não khó hiểu.
... Mà, cuộc sống bình thường là như thế nào nhỉ?
*
Miyazaki Chihiro phát hiện mình đã quá lạc quan với việc nhận nuôi một đống trẻ nhỏ.
Khi cô hóa thân thành người cuồng công việc, suốt đêm thu thập thông tin về nhiệm vụ, hoạch định phương án, như vậy sẽ bị Fushiguro Tsumiki tỉnh dậy đi uống nước lúc nửa đêm bắt gặp rồi bị cô bé gõ cửa giục đi ngủ.
"Chị! Không thể thức đêm mãi như vậy được, thức đêm sẽ..."
Hiếm khi cô có được một ngày nghỉ, đang lười nhác nằm ngoài ban công thì nghe thấy tiếng sột soạt trong bếp, cô tính toán lượng đường bọn trẻ hấp thu vào, sau đó kịp thời lên tiếng cảnh cáo cặp chị em sinh đôi đang sờ soạng hũ kẹp.
"Maki, hôm nay em không thể ăn kẹo nữa! Đừng lấy Mai làm cớ, em ấy cũng không thể ăn nữa..."
Nhưng mà chờ đến khi chính cô ăn cơm, Fushiguro Megumi sẽ bám vào bên cạnh bàn, nhón chân ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, người chỉ dùng kẹo để làm no bụng.
"Chị ơi, lượng đường vượt mức rồi."
"... Cái, cái này sao có thể quơ đũa cả nắm...!"
***
Nuôi trẻ con phiền quá.
Dù là các bạn thân khi còn nhỏ cũng thế.
Miyazaki Chihiro rơi vào phiền não nuôi dưỡng trẻ, sâu sắc cảm thấy cần phải tìm người đồng cam cộng khổ cùng mình.
Đầu tháng 8, cô nhận một nhiệm vụ ở vùng núi đồi hoang vu, trùng hợp là nơi này giống với nơi cô từng đến trong ký ức, vì thế vui sướng kết thúc nhiệm vụ này rồi chạy đến xóm nhỏ kia tìm người, sau đó dẫn hai bé gái mình cứu được đến thẳng nhà vị DK nọ...
*
Geto Suguru, một trong ba chú thuật sư đặc cấp của giới chú thuật, sinh viên năm hai trường Cao đẳng Chuyên môn Chú thuật Tokyo, năm nay 16 tuổi, vào ngày đầu tiên về thăm nhà trong kỳ nghỉ Hè, cậu ấy đã nghênh đón một hồi bạo kích của cuộc đời.
Cậu ấy trở thành 'anh trai bất đắc dĩ'.
Vốn đang vui vẻ kéo vali vào nhà, chưa kịp nói một câu 'Con đã về' thì đã nhìn thấy mẹ hai mắt đẫm lệ chạy như bay ra đón, nắm lấy hai tay của cậu ấy rồi nghẹn ngào nói.
"Suguru, đừng lo lắng, mẹ ủng hộ quyết định của con!"
Nụ cười cứng đờ trên mặt, sau đó dần chuyển sang ngơ ngác, Geto Suguru không hiểu ra sao: "Quyết định gì ạ..."
Mẹ Getou vừa khổ sở vừa vui mừng khụt khịt nói: "Nanako và Mimiko đều là bé ngoan, nhà chúng ta nhất định sẽ chăm sóc hai đứa thật tốt! Nhưng mà con muốn lấy thân phận 'bố' để nhận nuôi hai đứa là không hợp, hay là để bố mẹ nhận nuôi, mấy đứa làm anh em đi..."
Từ từ, từ từ.
Nanako và Mimiko là ai? Cái gì gọi là 'lấy thân phận bố để nhận nuôi'??
Geto Suguru quay đầu, trong lòng có loại xúc động muốn lùi ra sau để mở cửa lại lần nữa.
Mẹ đã bắt đầu tự suy tính nên mua thêm cái gì, hai bé gái nên đi học ở đâu, không biết bố đi ra cửa từ khi nào, nghe mẹ nói thì gật đầu lia lịa, giống như chỉ có cậu ấy là bị bài xích ở ngoài.
Geto Suguru choáng váng, không thể không ngắt lời bọn họ: "Bố mẹ đang nói cái..."
Đúng lúc này, nguyên nhân gây ra sự hỗn loạn rời khỏi phòng khách, xuất hiện ở hành lang.
Thiếu nữ mặc một bộ đồ lịch sự nhẹ nhàng đẩy hai bé gái nhút nhát tiến lên, ôn hòa nói.
"Đi đi, chào 'anh trai' một tiếng, sau này cậu ấy sẽ chăm sóc hai em."
Có lẽ đây chính là hai bé gái tên là 'Nanako' và 'Mimiko'.
Hai bé lưu luyến mỗi bước đi, thử thăm dò vươn cánh tay gầy yếu ra trong ánh mắt mê mang chấn động của Geto Suguru.
"Anh ơi?"
"Anh ơi..."
Nhìn vết thương chưa kịp khép miệng trên mặt và trên tay hai bé, Geto Suguru bỗng cảm thấy thương hại, không thể đồng ý cũng không thể phản bác, may mà mẹ Geto đi tới bế Nanako và Mimiko lên, thân mật như thể bọn họ vốn dĩ chính là người một nhà.
Bố Geto đi tới nói lời tạm biệt với thiếu nữ: "Xin hãy yên tâm, cô chú nhất định sẽ lưu ý đến sức khỏe tâm lý của bọn trẻ, bảo đảm giúp Nanako và Mimiko lớn lên khỏe mạnh! Miyazaki vất vả rồi, bôn ba khắp nơi vì bọn trẻ đáng thương này..."
Thiếu nữ mỉm cười ôn hòa: "Không đâu ạ, đều là việc cháu nên làm cả."
Cô liếc nhìn Geto Suguru.
"Trẻ con đúng là cần chăm sóc, nhưng sức khỏe tâm lý của thanh thiếu niên cũng cần được quan tâm, con trai tuổi này rất dễ nhầm đường lạc lối khi bị suy sụp, cô chú nên nói chuyện với Geto hơn, dù sao chú thuật sư cũng có rất nhiều áp lực, rất cần có sự ủng hộ của gia đình."
"Đúng vậy, cô chú sẽ để ý hơn." Bố Geto liên tục nói lời cảm ơn, ông ấy và vợ cùng nhau tiễn thiếu nữ rời đi, sau khi đóng cửa lại, hai vị phụ huynh cùng quay sang nhìn chằm chằm vào Geto Suguru.
"Suguru/bé Suguru, con còn gạt bố mẹ nói là trường học tôn giáo, nếu không phải Miyazaki đến nhà thì bố mẹ cũng không biết con đi làm 'chú thuật sư' đâu!"
Trán DK đổ mồ hôi, đối diện với ánh mắt lo lắng trách cứ của bố mẹ cùng với ánh mắt tò mò của hai bé gái, cậu ấy không nhịn được lùi ra sau nửa bước.
Nhưng bố mẹ cũng bước lên, đồng thời ném ra một loạt câu hỏi.
"Chú thuật sư là người có siêu năng lực sao? Vậy siêu năng lực của Suguru là gì?"
"Chú linh và quỷ giống nhau à? Ngày thường nhiệm vụ của các con có nguy hiểm không?"
"Chẳng trách khi còn nhỏ con luôn nói mình có thể nhìn thấy mấy thứ kỳ lạ! Chúng ta đã đến bao nhiêu chùa miếu, còn chuyển nhà khắp nơi..."
"... Anh đã nói những cái bùa hộ mệnh kia đều là lừa đảo mà, biết trước thế này thì đi đến trường học tôn giáo thử vận may cho rồi..."