Lời Tỏ Tình Đẹp Nhất Thế Gian

Chương 71



Editor: Qing Yun

"Hoan nghênh quý khách!" Cánh cửa tự động mở ra, nhân viên tiệm bánh cất tiếng chào: "A, là Nanami."

Nanami Kento gật đầu chào hỏi nhân viên cửa hàng, quay đầu nhìn mấy người đang ngồi ở trong góc.

Thiếu nữ đeo tạp dề bưng mấy miếng bánh ngọt vừa mới ra lò đến, mỗi chiếc bánh nhìn rất ngon miệng, nhưng khi cô đặt bánh lên bàn, bốn đứa trẻ ngồi quanh bàn đều né tránh theo bản năng.

"Megumi, lần này đến phiên em nhỉ?"

"Nhưng mà, vừa rồi lúc Mai nếm thử, không phải vừa bỏ vào miệng là chị Mai đã phun ra luôn sao..."

"Cho dù như vậy thì Mai cũng đã ăn rồi! Dũng cảm chút nào, nhắm hai mắt nhét vào miệng là được..."

"Thôi, Megumi để chị ăn cho."

"Tsumiki... Không cần, em làm được."

Bé trai nhìn có vẻ là người nhỏ tuổi nhất ôm thái độ thấy chết không sờn, cầm muỗng xúc một miếng bánh ngọt xinh xắn, nhắm mắt nhét vào trong miệng.

Haibara Yuu đi vào tiệm theo Nanami Kento, khó hiểu hỏi: "Ác, khó ăn lắm hả? Nhìn mấy cái bánh đó tuyệt lắm à, quả thật là tiêu chuẩn của master chef!"

Đúng vậy, chỉ xem hình dáng thì nói đây là bánh ngọt chỉ xuất hiện ở quốc yến cũng không nói quá, có thể bỏ công sức chế tác đến mức này thì hương vị nói thế nào cũng không thể quá kém mới đúng.

Nhưng mà, dưới cái nhìn chăm chú của hai cậu sinh viên năm nhất mới gia nhập Cao Chuyên, bé trai lấy hết can đảm nhấm nháp bánh ngọt kia ngậm lấy cái thìa, nước mắt trào ra, vừa khóc vừa cong lưng theo bản năng...

Thiếu nữ đã chuẩn bị giấy ăn từ trước, cô thấy vậy liền cầm giấy ăn đón miếng bánh bị phun ra rồi ném tất cả vào thùng rác, thở dài cười nói.

"Haizzz... Lại thất bại rồi."

Bốn đứa trẻ, không một ai là không nếm thử bánh ngọt cô làm, mắt đứa nào đứa nấy đều đỏ ửng, nhưng không có ai nói ra từ "Khó ăn".

Bé trai được bé gái lớn tuổi nhất dùng khăn giấy xoa mặt giúp, cậu bé sụt sịt an ủi: "Không, không sao đâu ạ, thử thêm vài lần nhất định sẽ thành công!"

"Không sai!"

"Chắc là do chị làm chưa quen thôi..."

"Bọn em sẽ luyện tập cùng chị."

Mấy đứa trẻ khác cũng lên tiếng phụ họa, sợ thiếu nữ bị đả kích dẫn tới uể oải.

Nhìn cảnh tượng hòa thuận vui vẻ này, Nanami Kento và Haibara Yuu vô thức mỉm cười, sau đó quay đai bắt đầu việc mua đồ của mình.

"Tốt thật đấy," Haibara Yuu cảm thán: "Thấy hơi nhớ em gái, cứ tưởng nghỉ Hè có thể về nhà, ai ngờ bị nhiệm vụ kéo chân tới bây giờ..."

"Tạm thời không có nhiệm vụ mới, chắc là có thể nghỉ ngơi một thời, cậu về nhà luôn cũng được." Nanami Kento đáp lại cậu ấy, cũng nói với nhân viên cửa hàng: "Tôi chỉ mua bánh mì thôi", sau đó thuận miệng hỏi về mấy đứa trẻ ngồi trong góc.

Nhân viên cửa hàng vừa gói bánh lại cho họ vừa cười nói: "Là chị em nhà Miyazaki, cô ấy thuê nhà bếp của tiệm, nói muốn làm bánh cho các em, nhưng mà..."

Nửa câu cuối cùng được cô ấy dừng lại rất hàm súc, các nam sinh đương nhiên có thể hiểu được ngụ ý.

"Có thể khó ăn tới mức đó sao?" Haibara Yuu tò mò nói: "Muốn nếm thử quá!"

Nanami Kento giật mình: "Haibara..."

Nhưng cậu ấy chưa kịp ngăn cản thì bạn học đã cười tươi kéo cậu ấy đến đó.

Sau khi nói rõ ý đồ, thiếu nữ nhướng mày thản nhiên đưa một đĩa bánh còn nguyên vẹn qua.

"Nói trước, khóc cũng không được trách tôi đâu."

"Ha ha ha năng lực tiếp thu của em rất cao, chị Miyazaki không phải lo!" Haibara Yuu tươi cười xán lạn, trực tiếp đào cả nửa miếng bánh bảo vào miệng nuốt xuống.

Nanami Kento cũng được chia cho một phần, xuất phát từ phép lịch sự, cậu ấy nếm thử một miếng nhỏ.

Bọn trẻ nín thở nhìn chằm chằm hai người, đến cả nhân viên cửa hàng cũng lặng lẽ nhìn sang, chỉ có thiếu nữ là săn sóc nhìn sang hướng khác.

Mấy giây yên tĩnh.

Nụ cười trên mặt Haibara Yuu cứng đờ lại, nước mắt phun trào, Nanami Kento mặt mày vô cảm nhưng cũng lệ rơi đầy mặt, cậu ấy kiên cường nuốt miếng bánh vào bụng, cứng rắn nói.

"Chị Miyazaki, xin hãy bán hết chỗ bánh còn lại cho em."

*

"Anh Gojo, đây là bánh ngọt mua về cho anh."

"Hửm? Hiếm khi cậu biết quan tâm thế này đấy Nanami."

Mùa Hè này Gojo Satoru ở lại trường, ngày hôm nay cậu bận rộn làm nhiệm vụ cả ngày, đến tận đêm khuya mới về ký túc xá, Nanami Kento mua bánh mang về cho cậu làm cậu khá ngạc nhiên, vươn tay nhận lấy hộp bánh ngọt Nanami Kento đưa qua.

Vẻ mặt đàn em bình tĩnh như thường: "Buổi chiều đến tiệm bánh cùng Haibara, tiện đường mang vài cái về cho anh thôi. Không quấy rầy anh Gojo nghỉ ngơi, tôi đi trước."

"Ừ, ngủ ngon."

Cậu ấy đi ra khỏi ký túc xá, Gojo Satoru lấy làm nghi ngờ, lòng nghĩ có lẽ Nanami Kento muốn đi tản bộ, nhưng ngay sau đó cậu không hề quan tâm đến vấn đề này nữa.

Xách hộp bánh mở cửa đi vào phòng, cậu lười biếng ngồi xuống ghế, tùy tiện mở chiếc hộp bánh xinh đẹp ra.

Hình dáng của chiếc bánh tinh xảo ngoài ý muốn làm cậu có vài phần chờ mong, lập tức cầm muỗng nhựa xúc một miếng bỏ vào miệng...

Đắng.

Hoàn toàn không có một chút vị ngọt nào, giống như nếm phải một trái tim rách nát, một vốc nước mắt bi thiết, đồng cảm làm người sinh ra xúc động muốn khóc to.

Gojo Satoru cứng người, cảm nhận được sự chua xót mãnh liệt đang len lỏi vào từng tấc xương cốt, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã đỏ mắt trước rồi.

Khi nước mắt rơi xuống cậu mới bừng tỉnh hoàn hồn.

Nước mắt nóng cháy chảy xuống dọc theo mu bàn tay, vỡ tung ở đầu ngón tay của cậu làm nơi ấy chỉ còn lạnh lẽo. Cậu vuốt ve vệt nước, giơ tay ngơ ngác sờ khuôn mặt dính đầy nước mắt của mình.

Miếng bánh ngọt xinh đẹp thiếu mất một góc lẳng lặng nằm trong khay. Gojo Satoru nhìn chằm chằm nó một lát, sau đó cậu lại duỗi tay xúc từng miếng bỏ vào miệng.

Trong lúc cảm giác chua xót còn lan tràn khắp người, cậu lấy điện thoại ra gửi cho Nanami Kento một tin nhắn.

[Người gửi: Anh Gojo

Báo vị trí, cậu mà dám chạy là xong đời :)]

*

Khách ghé Izakaya không nhiều lắm, Miyazaki Chihiro tìm chỗ ngồi rồi tự rót nước uống.

Đằng trước có một cánh cửa sổ, cô lẳng lặng nhìn cảnh sắc của bầu trời từ hoàng hôn đổi thành đêm khuya, dần dần, ánh trăng cũng chạy ngang bầu trời rồi chìm dần về tây.

Chai rượu lại thấy đáy, chưa cần cô giơ tay gọi người thì ông chủ đã tinh mắt nhanh nhẹn đi đến đổi một chai khác cho cô, cũng mang thêm cho cô vài đãi đồ ăn cùng.

"Chị Miyazaki? Mấy ngày nay không thấy chị ghé quán." Có cô gái vừa chào hỏi vừa ngồi xuống bên cạnh cô.

Đã uống rất nhiều rượu như lượng cồn lớn thế nào cũng không thể ăn mòn được tư duy của cô, đầu óc cô vẫn tỉnh táo như thường, ngước mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, cô cười khẽ trả lời.

"Trong nhà có chút chuyện, hôm nay mới có thời gian rảnh."

Ieiri Shoko cười, không hỏi thêm nữa mà gọi ông chủ mang rượu ra.

"Vẫn như cũ à?" Ông chủ vừa chuẩn bị thức ăn vừa hỏi.

"Đúng vậy," nữ sinh nhìn Miyazaki Chihiro đẩy đĩa đồ ăn đến giữa bàn, cô ấy nói tiếp: "Không cần đồ ăn đâu ạ."

Hai người thường xuyên uống rượu ở quán Izakaya này, gặp nhau nhiều nên cứ thế làm quen với nhau, sau đó dần thân thiết trở thành bạn bè. Bọn họ tự gọi đồ ăn cho nhau là chuyện thường, Ieiri Shoko cũng không từ chối, cô ấy vui vẻ cầm đũa gắp một miếng, một tay khác gõ hộp thuốc lá xuống bàn, rút một điếu ra đưa cho cô.

Miyazaki Chihiro uống nhiều rượu, nhưng hút thuốc thì rất hiếm khi, mặc dù vậy cô vẫn cười nhận lấy.

Ngậm điếu thuốc vào giữa môi răng, ngọn lửa đốt cháy đầu thuốc, đúng lúc ấy chiếc điện thoại trong tay vang lên tiếng chuông thông báo. Cô hờ hững mở ra, mắt liếc nhìn màn hình.

Là tin nhắn.

[Người gửi: Gojo Satoru

Chỗ bánh ngọt kia là cô đưa cho Nanami? Đắng quá...

Lần sau nhất định phải cho cô nếm thử tay nghề của tôi!]

Khói thuốc mông lung, cô rủ mắt mỉm cười trả lời.

[Người gửi: Miyazaki Chihiro

Sờ đầu.jpg]