Lời Tỏ Tình Đẹp Nhất Thế Gian

Chương 72



Editor: Qing Yun

Cuối Thu, gió khẽ đung đưa cành lá, phiến lá khô vàng nhẹ nhàng bay xuống rồi bị dòng khí kịch liệt hơn kéo đi xa, tựa như con bướm vỗ cánh lao lên trời cao.

Tiếng nổ lớn vang lên, hai loại ánh sáng màu lam tương tự nhau quấn quýt xông thẳng lên cao, đốt sáng bầu trời u ám!

Gojo Satoru thở sâu, tầm mắt nhìn chăm chú Miyazaki Chihiro đang đứng khoanh tay cách một tầng xanh thẳm, cậu thử dùng "Thương" để dịch chuyển tức thời, thoát khỏi biển chú lực nhưng thất bại, "Rikugan" kích thích "Vô hạ hạn", phát động thuật thức nghịch chuyển mới vừa nắm giữ hoàn toàn cách đây không lâu.

Màu xanh lam nơi xa lập tức hóa thành đỏ sẫm nặng nề, sức đẩy của "Hách" đẩy lùi "Hải dương" xanh thẳm.

Cậu bắt lấy chú lực tán loạn ở xung quanh, xông thẳng đến chỗ thiếu nữ, gió lớn thổi tung mái tóc của cô, nhưng mà đôi mắt đen kia vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn mang theo ý cười.

Đỏ sẫm và xanh thẳm dung nhập vào nhau, cuồn cuộn như sóng triều kích động bên ngoài cách bọn họ mấy mét, cậu vốn khống chế được "Rikugan" rất tinh vi nhưng trong chốc lát cũng không thể đánh tan chú lực của cô, thật sự làm người kinh sợ bởi cô không có thuật thức mà cũng có thể đạt được trình độ này.

Chú lực hai bên chém giết lẫn nhau, bọn họ cũng đánh lên trong mảnh đất trống nhỏ hẹp. Một lát sau, màu đỏ cuối cùng cũng áp đảo được màu lam, nhưng mà giây phút thắng bại được phân ra, Miyazaki Chihiro đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, cũng thành công dùng lưỡi đao nửa trong suốt đặt lên cổ cậu trong vòng ba chiêu.

Gojo Satoru quỳ xuống sau khi bị cô đá mạnh vào cẳng chân, cậu cố gắng giữ vững cơ thể, cũng nhận thua thu hồi chú lực.

Màu đỏ của "Hách" biến mất, màu xanh thẳng còn sót lại cũng yên lặng giấu đi. Miyazaki Chihiro rút tay lại, cô nói.

"Thể thuật quá kém, cũng không biết tận dụng thời cơ. Nếu biết dùng thuật thức nghịch chuyển thì nên dùng đến ngay từ đầu lúc chưa bị chú lực của tôi bao vây."

Gojo Satoru cố gắng hít thở đều lại, sảng khoái thừa nhận: "Đúng là dùng "Hách" hơi chậm, nhưng còn thể thuật, so với cô thì người trên toàn thế giới đều có vẻ rất kém cỏi."

"Tôi nhớ rõ cậu vẫn luôn xưng chính mình là 'mạnh nhất' mà?"

Miyazaki Chihiro trêu đùa, giơ tay chọc nhẹ lên trán cậu.

Động tác thân mật này làm Gojo Satoru nhớ lại lần đầu bọn họ gặp nhau vào hai năm trước, cậu ngả người ra sau, oán giận nói.

"Đừng có trêu tôi như trẻ con mãi."

Miyazaki Chihiro cười khẽ.

"Khi nào cậu thắng tôi thì tôi sẽ nghiêm túc, không coi cậu là trẻ con nữa."

Huấn luyện kết thúc, cũng đến lúc hai người tạm biệt.

Gojo Satoru không nhịn được, hỏi: "Lần sau gặp mặt..."

Miyazaki Chihiro ngoái đầu nhìn cậu, cô cười khẽ.

"Có duyên sẽ gặp lại."

*

"Ở khu này à?"

Tiếng nói của cậu rơi vào tiếng sấm trùng hợp vang lên.

Mưa to bao phủ công viên không có dấu chân người, nhân viên giám sát cầm chiếc ô màu đen đi theo sau cậu, cung kính trả lời: "Đúng vậy, chú linh làm loạn ở gần đây, cảnh sát đã phong tỏa công viên, cậu có thể hành động tự do, màn đã hạ xuống, xin đừng làm tổn hại quá nhiều."

Gojo Satoru lười nhác đáp: "Biết rồi, anh đi ra ngoài trước đi."

Nhân viên giám sát cúi đầu quay đi, cậu nhìn quanh một vòng, đi về hướng có chú lực dày đặc nhất.

Mưa càng ngày càng to, nhưng có "Vô hạ hạn" nên cậu không bị ướt, cậu đạp vũng nước nên mặt đường lát đá đi vào con đường đầy cây xanh.

Đang là mùa lá phong đỏ, lá phong bị nước mưa tẩy rửa làm màu đỏ càng bắt mắt hơn, dù đang trong đêm cũng không át được sắc đỏ của nó.

Đi qua đường cây xanh, tầm nhìn của cậu rộng thoáng hơn.

Trước mặt là khu nghỉ chân.

Mảnh đất trống lộ thiên có bày không ít bàn ghế, nếu là trời nắng thì đây chắc hẳn là nơi uống trà ngắm cảnh không tồi, nhưng bây giờ mưa lớn mênh mang, mọi phong cảnh đều bị màu đỏ và đen áp lực cắn nuốt.

Gojo Satoru đi qua từng dãy bàn ghế tiến vào chỗ sâu hơn, bước chân bỗng khựng lại.

Có một người đang ngồi trên chiếc ghế dài ở trước mặt, thiếu nữ cuộn người dựa vào tay vịn, để mặc mưa to cọ rửa cơ thể mang máu đỏ trôi đi. Chiếc áo trắng dính máu kia như dung nhập vào lá phong đỏ thắm ở phía sau ghế, dù đã bị nước mưa ngâm một thời gian dài nhưng vẫn làm người thấy run sợ.

Cậu rảo bước đi đến, cởi áo khoác che lên người cô, "Vô hạ hạn" kéo dài ngăn chặn hạt mưa liên miên không dứt.

"Miyazaki?! Dậy dậy!"

Cậu sợ làm vết thương của cô nặng hơn nên không dám hành động tùy ý, đành phải ngồi xổm xuống trước ghế, vươn một tay tìm kiếm khuôn mặt cô.

Ngay sau đó, bàn tay ướt đẫm lạnh lẽo bắt được tay cậu. Hàng mi dài con mang theo hạt mưa nhỏ vụn của thiếu nữ run rẩy, đôi mắt đen lẳng lặng mở ra, nhìn về phía cậu.

Gojo Satoru thở phào một hơi: "Còn cử động được không? Tôi đưa cô đi."

Miyazaki Chihiro buông tay cậu ra, mệt mỏi rủ mắt.

"Không sao... Không cần để ý đến tôi."

"Nói gì thế hả!" Giọng điệu của Gojo Satoru trở nên nghiêm khắc, cậu kéo cô lên lưng: "Bây giờ không được ngủ, nghe thấy không."

Cơ thể thiếu niên vẫn còn vẻ thon gầy của tuổi trẻ, Miyazaki Chihiro nằm lên, ý thức mơ màng lập tức như mặt hồ bị ném xuống một tảng đó, kích động ra tầng tầng sóng nước, mảnh vụn ký ức lả tả bay ra rồi lại chìm xuống, cuối cùng chỉ còn lại tâm trí mãi không thể bình tĩnh lại.

Tiếng mưa xa xa gần gần phủ đầy đất trời, tiếng bước chân chạy vội rơi vào trong tai.

Lúc đi qua con đường cây xanh, chú linh thò ra từ phía sau thân cây to, cô mới chỉ thoáng nhìn thấy bóng nó thì, chưa kịp nhìn kỹ lại thì nghe được tiếng tặc lưỡi không kiên nhẫn của Gojo Satoru.

Cánh tay đang đỡ cô rời đi một giây ngắn ngủn, ngay sau đó ánh sáng lóa mắt của "Thương" xông thẳng ra, đánh cho chú linh đang thăm dò và một đường cây phong đỏ phía sau đều hóa thành hư vô.

Lá cây may mắn giữ được hình dạng rơi xuống đầy đất, trải ra một thảm đỏ dài, nhưng Gojo Satoru hoàn toàn không để ý tới bên đó, cậu tiếp tục cõng Miyazaki Chihiro rời đi.

Trước khi chạy ra khỏi màn, cậu đỡ cô ôm đến trước người, kéo áo khoác đồng phục che khuất hơn nửa khuôn mặt của cô.

Ra đến bên ngoài, nhân viên giám sát thấy cậu mang theo một người ra ngoài thì lắp bắp kinh hãi.

"Cậu Gojo, nhiệm vụ..."

"Đã giải quyết, đưa tôi về trước." Cậu không cho người kia hỏi tiếp mà ra lệnh luôn.

Nhân viên giám sát không hiểu ra sao nhưng vẫn nghe theo.

Ba người lên xe, nhân viên giám sát vừa liên lạc cho cảnh sát dỡ bỏ phong tỏa, vừa không nhịn được mà liếc nhìn gương chiếu hậu, thế rồi đụng phải đôi mắt băng lam lạnh nhạt của cậu, anh ta lập tức cứng đờ cả người.

"Chuyên tâm lái xe của anh." Gojo Satoru chỉnh lại chiếc áo khoác che đậy người trong lòng: "Không về trường, đến chung cư của tôi đi."

"Vâng...!"

*

Bên ngoài cửa sổ, Tokyo trong đêm mưa vẫn cứ sáng rực huy hoàng.

Miyazaki Chihiro vuốt đuôi tóc còn ướt, nhìn cảnh sắc bên ngoài, cô dựa vào sô pha mơ màng buồn ngủ.

Mâm đồ ăn đặt xuống bàn tạo ra tiếng vang làm cô bừng tĩnh.

Gojo Satoru tắm rửa xong liền vào bếp nấu nướng một hồi, cậu kéo ghế ra ngồi xuống đối diện cô, vươn tay đẩy chiếc bánh vừa làm xong sang chỗ cô.

"Từng nói muốn cô nếm thử tay nghề của tôi mà, này."

Miyazaki Chihiro tỉnh táo hơn, cô nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt một lát sau đó ngồi thẳng dậy cầm nó lên.

"Bị thương mà sao không về nhà?" Gojo Satoru nhìn cô ăn từng miếng, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Câu trả lời nhận được vẫn mơ hồ như trước.

"Không tiện về."

Cậu cảm thấy số lần mình thở dài ngày càng nhiều: "Đợi lát nữa tôi đưa chìa khóa căn nhà này cho cô."

"Không cần."

"..." Gojo Satoru bị chặn họng một hồi, lúc này giọng điệu đã nghiêm túc hơn không ít: "Tình huống của cô dạo này không ổn lắm... Bên chú nguyền sư đã cất chứa oán hận từ lâu, nghe nói muốn bắt tay đối phó cô; phía cao tầng và ngự tam gia cũng treo giải thưởng đuổi giết cô vì chuyện của nhà Zenin, lần này cô bị thương là vì bị vây công đúng không?"

Miyazaki Chihiro chống cằm, xúc một muỗng bánh, ngẩn người nói.

"Đám ô hợp mà thôi."

Yaga Masamichi và những người khác thật sự nên đến đây xem, rốt cuộc ai "tính cách không tốt" "làm theo ý mình" chứ! Gojo Satoru tức giận, cảm thấy mình chưa thông tình đạt lý như thế này bao giờ.

"... Tóm lại, đến nhà Gojo đi." Cậu cố gắng giữ bình tĩnh: "Chỉ treo cái danh thôi, ít nhất có thể làm một đám người không nhắm vào cô..."

Nhưng mà, đề nghị này vẫn bị từ chối.

"Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi làm việc một mình."

Miyazaki Chihiro bị cậu nhìn chằm chằm cũng bình tĩnh như thường, ăn xong miếng bánh cuối cùng, cô đặt thìa xuống.

Gojo Satoru thở sâu, tạm thời từ bỏ đề tài tranh cãi này, bất ngờ hỏi: "Hương vị thế nào?"

Lúc này cuối cùng Miyazaki Chihiro cũng đưa ra một câu trả lời hợp ý cậu.

Cô cười nói: "... Rất ngọt."