Editor: Qing Yun
[Người gửi: Gojo Satoru
Có nguy hiểm thì nhớ liên lạc với tôi]
[Người gửi: Gojo Satoru
Dù không muốn tôi nhúng tay thì ít nhất cũng báo bình an chút đi]
[Người gửi: Gojo Satoru
Miyazaki, đã hơn hai tháng rồi, cô không quay về Tokyo à? Hoàn toàn không tìm thấy cô]
*
"Cậu chủ, bữa tiệc tân niên đêm nay..."
"Không đi, nói bọn họ tự mở đi."
Người làm ở ngoài cửa nghe được câu trả lời bèn hành lễ lui ra, trong nhà lại trở nên yên tĩnh. Gojo Satoru bực bội khép nắp gập điện thoại xuống, muốn gạt hết những tin nhắn gửi đi không nhận được hồi âm kia ra sau đầu.
Một hồi yên lặng.
Không thể hoàn toàn gạt đi làm cậu giận chó đánh mèo ném điện thoại lên mặt bàn, nghe tiếng vang chói tai trái ngược với bầu không khí ở đây, cậu nhẹ nhàng thở hắt ra.
Chiếc bàn đặt ở trước cửa sổ, cánh cửa giấy mở rộng ra, tuyết bay lả tả khắp không trung, thỉnh thoảng lại tiến vào nhà theo gió lạnh, nhuộm trắng một góc bàn.
Cậu đập lưng vào ghế, chân co lên, ngón tay gõ lên đầu gối, ngẩn người nhìn bóng trắng mơ hồ bên ngoài.
Suy nghĩ bị tình cảm xa lạ mà mãnh liệt kích động, giống như nước sôi trên lò lửa, tảng đá sắp rơi khỏi vách núi, hỗn loạn làm người đứng ngồi không yên.
Nỗi lòng không yên, ánh mắt dao động, thế rồi tầm mắt nhìn vào chiếc kệ trên bàn lúc nào không hay.
Chiếc kệ nhỏ bằng lòng bàn tay, hình dáng tinh xảo, bên trên là chiếc trâm cài đầu hình bông hoa quỳnh làm từ bạc trắng, chiếc kệ được đặt giữa bàn, mỗi lần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nó đầu tiên.
Ánh đèn ấm áp trong phòng ngủ chiếu lên bông hoa trắng bạc làm chiếc trâm cài phản chiếu ra ánh sáng nhu hòa, rung động lòng người như tuyết trắng trong đêm.
Gojo Satoru bình tĩnh nhìn nó một lúc rồi duỗi tay cầm lấy đóa hoa quỳnh kia.
Bông hoa quỳnh sinh động như thật làm cậu nhớ tới mái tóc đen rơi rụng khi thiếu nữ tháo chiếc trâm cài xuống, da thịt dưới mái tóc cũng trắng nõn như tuyết đêm nay...
Tinh thần hoảng hốt bị tiếng "cạch" nhẹ nhàng đánh gãy.
Như là một con chim chưa kịp bay đi tránh rét, nhẹ nhàng đậu ở mái hiên, cậu kinh ngạc ngước mắt, bàn tay như sương tuyết rút khỏi khung cửa sổ, khuôn mặt cậu nhớ mãi không quên xâm nhập vào tầm mắt.
Trên tóc và vai dính đầy tuyết trắng, Miyazaki Chihiro đứng trước cửa sổ mỉm cười nhìn cậu.
Nước trên lò sôi trào, tảng đá bên vách núi rơi xuống, suy nghĩ trong lòng kéo ra làm sóng gió động trời.
Trái tim cậu đột nhiên loạn nhịp.
"Sao cô lại...!" Gojo Satoru đứng phắt dậy làm đổ chiếc ghế đang ngồi.
Vị khách ghé thăm trong đêm nhìn bông hoa quỳnh rực rỡ trong tay cậu, cười đáp.
"... Không phải nói muốn gặp tôi sao?"
*
Đầu Xuân năm 2008, lần đầu tiên Miyazaki Chihiro chủ động mời Gojo Satoru.
Hai người cùng nhau ăn cơm ở khu thương mại, sau đó đi xem phim ở một rạp chiếu phim cũ.
Rạp chiếu phim có từ thế kỷ trước, quy mô quá nhỏ nên số lượng phim rất thảm đạm, đã vài năm không nhập thêm phim mới, chỉ thích hợp để xem các tác phẩm kinh điển cũ. Ban đầu bọn họ đang đi dạo trên phố, lúc đi qua rạp chiếu phim yên tĩnh này, hai người bị bầu không khí hấp dẫn nên mới vui vẻ quyết định vào xem.
Khi lựa chọn phim, hai người đưa ra lựa chọn khác nhau. Gojo Satoru liếc mắt một cái là nhìn trúng ngay [Vùng đất linh hồn], Miyazaki Chihiro lại chọn [Nữ diễn viên thiên niên kỷ].
Cuối cùng đương nhiên nghe theo lựa chọn của Miyazaki Chihiro.
Trong phòng tối om, chỉ có màn ảnh là sáng đèn. Nữ chính Chiyoko Fujiwara vô tình gặp được một họa sĩ nam thời niên thiếu, từ đó về sau, cả đời cô bước lên con đường truy đuổi vì thực hiện ước hẹn "gặp lại" của hai người.
Từ tuổi trẻ thanh xuân đến khi tóc trắng xóa, thiếu nữ ngây thơ diễn hàng ngàn bộ phim, hàng vạn nhân vật, trở thành siêu sao tiếng tăm lừng lẫy.
Miyazaki Chihiro và Gojo Satoru ngồi ở hàng ghế đầu, ánh sáng trên khán đài liên tục thay đổi, từng bộ phim, từng nhân vật đều hóa thành vòng luân hồi ảo ảnh của Chiyoko Fujiwara.
[Tôi hận anh thấu xương, cũng yêu từ tận đáy lòng]
Cảnh phim cuối cùng, người phụ nữ dần dần già đi trên giường bệnh lẩm bẩm "Tôi lại có thể đi tìm kiếm người kia", hình dáng của bà dần trùng hợp với nhân vật trong bộ phim khoa học viễn tưởng đã đóng, lại quay về dáng vẻ thanh xuân tươi đẹp.
Chiyoko Fujiwara bước lên tên lửa, bay vào vũ trụ mênh mông, bước vào hành trình một đi không trở lại.
Lần này có thể gặp lại người trong lòng hay không? Nhưng mà, dù kết quả là gì cũng không quan trọng.
[Bởi vì tôi thích bản thân mình theo đuổi người đó.]
Bầu trời đầy sao mở ra như chiếu rọi là người ngồi xem là bọn họ.
Bài hát cuối phim kết thúc, Miyazaki Chihiro đứng dậy sau khi im lặng xem hết cả bộ phim.
"Đi thôi."
Bộ phim gần một tiếng rưỡi, hai người cùng đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Gojo Satoru đưa ra lời nhận xét: "Tôi chưa từng theo đuổi mục tiêu không thể thực hiện được nên không thể đồng cảm cho lắm."
Miyazaki Chihiro sóng vai đi cùng cậu cười khẽ.
"Đây là chuyện tốt. Cậu không có tiếc nuối cầu mà không được..."
Gojo Satoru ngẩn ra, trong chốc lát không biết nên đáp lại như thế nào, một lát sau mới hỏi: "... Chihiro cũng có chuyện cầu mà không được sao? Rõ ràng mạnh như vậy."
"Có chứ. Chính vì nếm đủ nỗi khổ do nhỏ yếu nên mới có thể mạnh như vậy được." Sau đêm tân niên, bọn họ đã đổi xưng hô cho nhàu bằng tên, giọng nói của cô vừa thân mật vừa xa xôi: "Satoru quả nhiên vẫn là đứa trẻ, người lớn rất ít ai không gặp phải chuyện cầu mà không được, nhưng lớn lên quá khổ sở, cũng thường xuyên cảm thấy Satoru như vậy là rất tốt."
Gojo Satoru luôn cực kỳ để ý chuyện bị coi là trẻ con, nhưng mà lần này cậu không thể tỏ vẻ không vui, cậu bị nghẹn lời trước ánh mắt của Miyazaki Chihiro.
Cô cong đôi mắt cười với cậu, nhẹ nhàng nói.
"Hy vọng cả đời cậu đều có thể vừa lòng đẹp ý."
*
Ngày 31 tháng 5.
Cuối cùng Miyazaki Chihiro cũng về nhà sau thời gian dài vắng mặt, bọn trẻ vẫn luôn ngóng trông cô lập tức nhảy nhót hoan hô, bám lấy cô hơn nửa buổi chiều mới chịu để cô ngồi một mình trên sô pha nghỉ ngơi một lúc.
Đã là lúc hoàng hôn, chị Zenin bận rộn chuẩn bị bữa tối trong bếp, Fushiguro Tsumiki dẫn hai chị em Zenin vào phòng sách xem tranh, Fushihuro Megumi không thấy hứng thú với việc này nên chỉ ngồi cùng một lúc là lén chạy ra phòng khách.
Miyazaki Chihiro đang nằm lười biếng trên ghế sô pha, cô giơ tay dùng đầu ngón tay vẽ gì đó ở không trung. Chú lực hóa thành sợi tơ màu lam, liền mạch vẽ ra một bức hình khép kín phức tạp.
Nhìn giống như hình người.
Fushiguro Megumi bối rối nhìn cô rút tay lại, bức hình được chú lực tạo ra vẫn giữ nguyên trong không khí.
"Megumi." Vẽ hình xong, Miyazaki Chihiro vẫy tay với cậu bé.
Fushiguro Megumi đi qua ngồi xuống bên cạnh cô.
"Chị ơi, đây là gì vậy ạ?"
"Ừm... Một ý tưởng nhỏ, gọi là 'đánh dấu chú lực'." Cô nhìn hình ảnh dần dần nhạt đi, thuận miệng đáp.
Fushiguro Megumi khó hiểu nghiêng đầu: "Đánh dấu chú lực... Để làm gì vậy chị?"
"Có cái này thì chị có thể biết được Megumi đang ở đâu, có an toàn hay không, nhưng đây mới chỉ là hình dáng ban đầu thôi."
Miyazaki Chihiro cười giải thích, sợi tơ chú lực tản ra. Fushiguro Megumi nhìn cô, do dự há miệng thở dốc, một lát sau vẫn hỏi ra.
"Chị ơi, dạo này chị đang yêu ai ạ?"
Cô kinh ngạc chớp mắt: "Sao em lại cảm thấy như vậy?"
"Cái anh họ 'Gojo' kia đến nhà rất nhiều lần, nói nếu chị về thì mong cô Zenin nói cho ảnh..." Cậu bé càng nói càng liền mạch lưu loát, chân mày nhăn lại như ông cụ non: "Em cảm thấy anh ấy thích chị."
Nghe cậu bé nói xong, Miyazaki Chihiro buồn cười cố ý trêu bé.
"Đúng rồi, chị tìm một anh rể cho em nhé?"
Fushiguro Megumi không để ý đến giọng điệu vui đùa của cô, cậu bé nghiêm túc trả lời.
"Yêu đương là chuyện của riêng chị, nhưng mà đừng tìm người không tốt."
Miyazaki Chihiro nghe vậy liền nhéo khuôn mặt mềm mại của cậu bé, cười ha ha nói.
"Vậy Megumi tự mình khảo sát xem anh 'Gojo' này có phải người xấu không nhé, ngày mai đưa các em đi chơi công viên cùng cậu ấy!"