Lời Tỏ Tình Đẹp Nhất Thế Gian

Chương 74



Editor: Qing Yun

Ngày hôm sau là ngày 1 tháng 6.

Mặc dù là ngày quốc tế Thiếu Nhi nhưng Nhật Bản không dùng ngày này mà tự có ba ngày Tết Thiếu Nhi của chính mình, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng tới việc Miyazaki Chihiro dẫn mấy đứa trẻ ra ngoài chơi.

Cô và Gojo Satoru hẹn gặp nhau ở ngoài cổng lớn của công viên.

Nhìn thấy một hàng sáu người dìu già dắt trẻ, thiếu niên đang tươi cười hớn hở lập tức trề môi, buồn bã ỉu xìu đi tới.

"Tôi cứ tưởng chỉ có hai chúng ta thôi..." Cậu lẩm bẩm với Miyazaki Chihiro, giơ tay xoa đầu từng đứa nhóc, làm bốn đứa đều lặng lẽ trợn mắt với cậu.

Cách kính râm nhưng Gojo Satoru vẫn nhìn thấy rõ ràng, khóe miệng lại cong lên lần nữa, cậu lười nhác vỗ tay ra hiệu cho bọn trẻ đuổi kịp, chỉ chốc lát đã ồn ào nhốn nháo xen lẫn vào bọn trẻ như bạn cùng lứa tuổi.

Miyazaki Chihiro cười khẽ, cô và chị Zenin đi ở cuối, cả nhóm cùng nhau đi vào công viên.

Hôm nay là cuối tuần nên có không ít người tới chơi. Bọn họ thử lần lượt các trò ngồi ngựa gỗ, thuyền hải tặc, đâm xe... Gần như trò nào cũng chơi một lượt, đến tận khi trời sẩm tối mới kéo nhau đến khu ăn uống để nghỉ ngơi.

Gojo Satoru đi gọi cơm, Miyazaki Chihiro chống cằm cười tủm tỉm nhìn bọn trẻ còn hưng phấn ra mặt và chị Zenin sắc mặt cũng nhẹ nhàng thả lỏng, bỗng nhiên cô hỏi ấn tượng của họ về Gojo Satoru.

Chị Zenin rút giấy lau mồ hôi cho bốn đứa trẻ, nghe cô nói vậy thì hơi khựng lại, dịu dàng cười nói: "Ừ... Dù sao cũng là cậu chủ nhà Gojo mà..."

Cô hơi nhướng mày, quay sang nhìn bọn trẻ.

Fushiguro Tsumiki cũng trả lời rất uyển chuyển: "Hình như anh Gojo muốn đi chơi riêng với chị."

Đến phiên cặp chị em sinh đôi Zenin, hai đứa trả lời thẳng thừng hơn nhiều.

Zenin Maki đang ngửa cổ cho mẹ lau mặt, cô bé quay sang nổi giận đùng đùng nói: "Anh ấy lại đi cướp kẹo bông gòn của Mai..."

"... Không sao, anh Gojo cũng trả lại một cây kẹo mút to đùng mà." Lúc ấy Zenin suýt nữa là bị chọc khóc, cô bé cười ngoan ngoãn: "Nhưng mà, em cảm thấy chọn bạn trai vẫn nên suy nghĩ kỹ càng hơn."

Fushiguro Megumi xụ mặt, lời nói không hề khách khí.

"Kém cỏi, phải ấu trĩ cỡ nào mới có thể hù dọa trẻ con trong nhà ma chứ!"

"Anh nghe thấy đó, Megumi."

Gojo Satoru đã quay trở lại, cậu nhô đầu ra từ sau ghế của cậu bé, múa may hai tay cố ý hù dọa.

"Đêm nay thả chú linh tới ăn thịt em!"

Fushiguro Megumi bổ nhào vào mặt bàn theo bản năng, cố lớn tiếp đáp: "Còn, còn lâu mới sợ anh! Chị sẽ đánh bay chú linh!"

Miyazaki Chihiro buồn cười, cô ôm cậu bé vào lòng rồi vỗ vai an ủi, nhìn Gojo Satoru, cô nói.

"Đúng vậy, giao cho chị đi, không chỉ chú linh mà chị còn đánh luôn cả kẻ ấu trĩ nào đó."

*

"Bất công thật đó, Chihiro." Thiếu niên tháo kính râm xuống quay tròn trên ngón tay, đôi mắt băng lam xinh đẹp nhìn cô, nói một câu tựa vui đùa tựa giận hờn.

Miyazaki Chihiro ngồi đối diện với cậu, cong đôi mắt cười nói: "Nếu Satoru cũng gọi tôi là chị, nói không chừng tôi sẽ thiên vị cậu đó."

Gojo Satoru khoanh tay liếc nhìn cô.

"Không muốn, tuyệt đối không gọi. Đã nói đừng coi tôi là đứa trẻ chứ."

Miyazaki Chihiro chỉ cười không nói, cô thả lỏng cơ thể ngồi dựa vào lưng ghế.

Khoang hành khách nhỏ của bánh xe quay nhỏ hẹp vừa vặn có thể chứa được hai người, bánh xe đang chuyển động lên cao. Đã vào đêm, khắp nơi trong công viên đều bật đèn, sáng ngời lấp lánh, nhìn ra xa có thể thấy được cảnh sắc phồn hoa của thành phố.

Chị Zenin dẫn bọn trẻ đến khoang to hơn, bây giờ đang rơi xuống đất, cô nhìn xuống đó, thấy Fushiguro Tsumiki phất tay với mình, vì thấy cũng nhấc tay đáp lại cô bé.

Ráng màu nơi chân trời vẫn chưa rút hết, sắc cam dần đổi sang tím ánh vào khoang như giữ lại một đoạn cầu vồng. Dưới ánh sáng mộng ảo này, ánh mắt hai người chạm nhau, vẻ mặt của cả hai đều có hơi bừng tỉnh.

"Bọn họ, tôi muốn gửi gắm cho cậu."

Cho dù Miyazaki Chihiro không nói rõ "bọn họ" là ai thì Gojo Satoru cũng hiểu ý của cô ngay.

Cậu chăm chú nhìn lại: "Tình huống rất tệ à? Cô đến nhà Gojo nghỉ ngơi một thời gian..."

"Chỉ đề phòng khi tai nạn chưa xảy ra mà thôi," Miyazaki Chihiro bình tĩnh nói: "Có bọn họ, tôi không thể buông hoàn toàn được."

Giọng điệu của Gojo Satoru trầm xuống hiếm thấy.

"Dù sao cô cũng không muốn tôi giúp đỡ đúng không, tôi không đáng tin như vậy sao?"

"Nếu không tin tưởng Satoru thì tôi đã không gửi bọn trẻ cho cậu rồi."

Người bị chất vấn lại mỉm cười.

"Luôn có một vài việc nhất định phải tự mình hoàn thành mới được. Satoru sẽ hiểu cho tôi đúng không?"

Nhìn nụ cười kia, bao lời muốn nói biến mất lúc nào không hay, cậu thở dài một hơi, thỏa hiệp nói.

"... Tôi biết rồi. Nhưng mà, lần này không được mất liên lạc nữa đấy."

Miyazaki Chihiro dịu dàng đồng ý: "Ừ, sẽ báo bình an đúng giờ."

Một vòng bánh xe quay kết thúc trong cuộc trò chuyện của hai người. Sắc trời không còn sớm, hai bên tạm biệt nhau chuẩn bị về nhà.

Trước khi chia tay, Gojo Satoru đứng tại chỗ nhìn theo Miyazaki Chihiro phất tay với mình, bỗng nhiên cậu nghĩ.

Nếu không bị cuộc trò chuyện quấy rầy, lúc bánh xe quay lên đến đỉnh, bọn họ sẽ làm cái gì?

Sẽ có một cái hôn sao?

*

Tết Thiếu Nhi qua đi, Miyazaki Chihiro lại bắt đầu biến mất không rõ tung tích.

Cô không về nhà ở Tokyo nữa, cũng không gặp lại Gojo Satoru, chỉ có ngắn thì mấy ngày, lâu thì nửa tháng lại gửi một tin nhắn hoặc gọi một cuộc điện thoại để báo bình an, nhưng đến năm 2009, những lần liên lạc nhỏ này cũng biến mất.

Nhà Gojo nghe lệnh Gojo Satoru, phân một phần lực ra ngăn chặn những cuộc đuổi giết "Ngôi Sao Chết Chóc" ở khắp nơi, nhưng kẻ địch càng ngày càng nhiều, giúp đỡ cũng dần dần thành muối bỏ biển, cuối cùng nhà Gojo không tiếp thu được tổn thất, dứt khoát rút người về, chỉ tiếp tục tìm kiếm hành tung của Miyazaki Chihiro.

Trong lúc tình hình đang hỗn loạn, Gojo Satoru nghênh đón ngày tốt nghiệp của trường Cao đẳng Chuyên môn Chú thuật Tokyo.

*

[Gửi đi thất bại, vui lòng thử lại]

[Gửi đi thất bại, vui lòng thử lại]

[Gửi đi thất bại, vui lòng thử lại]

Không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, cái nhận được vẫn chỉ là lời nhắc không có gì khác so với lúc đầu. Miyazaki Chihiro khép chiếc điện thoại mới mua hai ngày trước, không thử gọi lại nữa.

Dù sao chắc chắn cũng không gọi được.

"Hơi quá đáng rồi đó..." Cô dựa vào bức tường lẩm bẩm trong ngõ nhỏ, che lại vết thương trên eo, nhẹ nhàng thở sâu, cũng không biết là đang chất vấn ai: "Tôi lại không định gọi người giúp, đến di ngôn cũng không cho gửi à?"

"Vận rủi" vô hình đương nhiên không thể trả lời cô.

Từ ban đầu khi những chuyện xảy ra ngoài ý muốn xuất hiện ngày càng nhiều, đến lúc sau là nơi chốn không thuận, bây giờ đã thành chỉ cần là cô làm thì chuyện gì cũng sẽ thất bại: tin tức đã thăm dò chính xác đột nhiên không dùng được, kế hoạch được lập ra rõ ràng rất hoàn hảo nhưng đều bị kẻ địch đánh bậy đánh bạ đoán trúng; lúc chiến đấu kẻ địch như được thần trợ giúp, còn mình thì đến vận chuyển chú lực cũng làm lỗi, càng đừng nói chỉ chớp mắt một lát trên đường bỏ chạy cũng có thể gặp phải kẻ địch... Kỳ lạ nhất chính là, cho dù cô đang đứng giữa phố xá sầm uất, người xung quanh mười người thì có chín người đang dùng điện thoại, nhưng chỉ có điện thoại của cô là không hề có tín hiệu.

Mặc dù Miyazaki Chihiro đã chuẩn bị từ trước nhưng vẫn thấy tức giận đến nực cười.

Đây đã không thể dùng "số bất hạnh" để hình dung, quả thực là cả thế giới đều bài xích cô, có lẽ tin tức tốt duy nhất chính là chỉ cần không ở bên cạnh cô thì người khác sẽ không bị "vận rủi" kéo vào, cho nên bọn trẻ có chú oán linh đặc cấp bảo vệ tạm thời không gặp phải nguy hiểm, có điều như vậy đồng nghĩa với việc át chủ bài của cô bị kiềm chế...

Cố gắng chịu đựng mệt mỏi và đau nhức mãnh liệt, cô cắn răng đỡ tường đứng dậy.

Thời gian bốn năm như một điểm tới hạn, cô đã thử không ít lần cũng chưa lần nào chống đỡ được đến năm thứ năm... Sau khi đạt tới trình độ đặc cấp, sức mạnh của cô tăng lên ngày càng chậm, nếu cứ thế này thì phải chờ lặp lại bao nhiêu lần cô mới có thể cứu được mọi người?

Tháng Một, gió bắc như đao, Miyazaki Chihiro đè những suy nghĩ lộn xộn xuống, dẫm lên tro đen tuyết đọng, cô độc bướng bỉnh đi vào bóng đêm.

*

Tháng Một.

Gojo Satoru và Geto Suguru vốn nên tham gia lễ tốt nghiệp nhưng lại cùng bị cao tầng giao cho một nhiệm vụ ở nước ngoài, nói là muốn giúp bên đó quét sạch chú linh mà họ không giải quyết được, thuận tiện giao lưu cùng tiến bộ, nhưng mà cái gọi là hội giao lưu còn chưa tiến hành được một nửa thì Gojo Satoru nhận được tin tức trong nhà gửi đến.

Cao tầng cầm đầu tiến hành vây giết chú nguyền sư "Ngôi Sao Chết Chóc".

Nghe được tin này, cậu để Geto Suguru ở lại ứng phó chú thuật sư nước ngoài, mình thì chạy về Nhật Bản ngay trong đêm, nhưng cuối cùng vẫn cứ muộn một bước, chỉ kịp chạy về trường gặp mặt Miyazaki Chihiro lần cuối.

*

Tuyết bay tán loạn làm núi rừng gần xa và sườn núi quanh co đều bị màu trắng bao trùm.

Một người chậm rãi bôn ba trên con đường không nhìn thấy điểm cuối này, cô im lặng không tiếng động giống như một vong hồn.

Tìm mãi cũng không thể tìm được, Gojo Satoru bàng hoàng lựa chọn tạm thời quay về trường học, cách gió tuyết ngợp trời, cậu nhìn cô, trái tim lập tức loạn nhịp, người cũng xông thẳng qua đó.

"Chihiro!"

Tiếng gọi ấy gọi tâm trí của thiếu nữ trở về. Miyazaki Chihiro hơi ngước mắt nhìn về phía cậu, cong môi cười nhẹ.

Cậu vươn tay ra nhưng không dám chạm vào cô, chiếc áo trắng của cô bị máu nhuộm đỏ, sắc mặt lại trắng kinh người hơn cả tuyết trắng xung quanh, đôi mắt đen nửa rủ xuống như buồn ngủ.

"Tôi đưa cô đi tìm Shoko...!" Gojo Satoru gian nan nói, tay nhẹ nhàng đụng vào chiếc áo còn độ ấm của máu.

Miyazaki Chihiro chậm rãi bước đi, khẽ lắc đầu.

"Tôi biết thuật thức nghịch chuyển."

Dự cảm về điềm xấu đột nhiên tăng lên, ngực cậu nghẹn lại, ép tới mức không thở nổi.

Cậu đối mặt với cô, cô đi một bước, cậu liền lùi theo một bước trên nền tuyết động, rõ ràng là đang đi đến sườn núi nhưng trái tim cậu lại trầm xuống không ngừng.

"Tôi thử tìm cậu rất nhiều lần... Cũng gọi điện thoại, nhắn tin mãi..." Miyazaki Chihiro nhìn cậu chăm chú, tiếng nói nhỏ như chỉ đang nói mớ trong cơn mê: "Nhưng mà không quá thuận lợi... Cuối cùng nghĩ, tới Cao Chuyên thử vận may xem sao... Mặc dù vận may của tôi luôn rất tệ, nhưng..."

Cô cười tươi hơn, lúm đồng tiền xuất hiện trên hai má.

"Tôi đánh cuộc thắng."

Tiếng nói của Gojo Satoru mang theo nghẹn ngào: "Là tôi nhận ra quá muộn... Phải phát hiện ngay khi nhận được nhiệm vụ mới đúng! Nếu đến sớm một bước..."

Tuyết lạnh tầm tã như kéo một tấm rèm mỏng manh ngăn cách giữa hai người. Phía sau rèm, ánh mắt của Miyazaki Chihiro mơ màng nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh thản nhiên, cô lắc đầu nói.

"... Sẽ không muộn."

Đôi tay loang lổ vết máu xốc "rèm tuyết" vắt ngang trước mặt hai người, ôm lấy cổ cậu, cô dừng bước.

Giống như một bông hoa sắp tàn nhẹ nhàng rơi vào vòng ôm, nhưng cậu lại bị trọng lượng nhỏ bé không đáng kể này áp quỳ rạp xuống sườn dốc tuyết phủ.

Gojo Satoru cúi đầu theo lực kéo nhẹ trên cổ.

Gió lạnh ập đến, đưa tới cái hôn lạnh lẽo dính đầy mùi máu. Thiếu nữ như hoa quỳnh dựa gần vào người cậu, mỉm cười nói.

"Chúc mừng tốt nghiệp."

Cô chầm chậm khép đôi mắt.

"Chúng ta... Nhất định sẽ gặp lại."