Chương 115: Lời Tiễn Của Tiên Đế
Khi luồng Nam thiên chính khí cuối cùng hòa vào làm một với viên Non Sông Xã Tắc Đan, Trần An cảm thấy mình đã trải qua một cuộc lột xác hoàn toàn. Tu vi của anh vẫn là Kim Đan Kỳ sơ kỳ, nhưng chất lượng của linh lực và sự kết nối của anh với trời đất đã ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Anh cảm nhận được một luồng khí tức uy nghiêm, chính trực, tỏa ra từ chính mình. Đó không phải là sự bá đạo của kẻ mạnh, mà là sự trầm ổn, vững chãi của núi sông, sự bao la, nhân hậu của đất mẹ. Đó chính là Đế vương chi khí.
Hồn thiêng của vua Đinh Tiên Hoàng nhìn anh, hài lòng gật đầu.
"Hãy nhớ lấy," giọng nói của vị Tiên đế vang lên lần cuối. "Sức mạnh của non sông là để bảo vệ trăm họ, không phải để cai trị. Một vị vua thực sự, gánh vác giang sơn trên vai, nhưng trong tim phải luôn có hình bóng của nhân dân. Con đường của ngươi còn dài. Hãy đi đi."
Vừa dứt lời, cả không gian trong đại điện tan biến như một giấc mộng. Trần An cảm thấy một lực đẩy nhẹ, và khi anh mở mắt ra, anh đã trở lại trong thung lũng ở Hoa Lư. Cánh cổng đá phía sau lưng anh từ từ rạn nứt, rồi vỡ tan thành bụi, hoàn thành sứ mệnh lịch sử của nó.
Anh đứng dậy, cảm nhận sự thay đổi của đất trời. Linh khí trong không khí đã trở nên dày đặc hơn rất nhiều so với lúc anh bước vào. Nhưng trong đó, lại phảng phất một luồng sát khí nhàn nhạt, đến từ một nơi rất xa.
Anh lấy ra một lá bùa truyền tin cũ, cố gắng liên lạc với Lâm Minh Triết. Sau một hồi, lá bùa cũng kết nối được.
Một giọng nói đầy kinh ngạc, mệt mỏi nhưng lại vui mừng khôn xiết vang lên.
"Minh chủ! Là ngài sao? Ngài... ngài đã ở đâu suốt một năm qua!?"
Trần An sững sờ. Anh cứ ngỡ mình chỉ ở trong đó vài ngày. Không ngờ, "một ngày trong cõi tiên, bằng cả năm dưới hạ giới". Một năm! Trong một năm đó, thế giới bên ngoài đã xảy ra những biến động gì?