Lựa Chọn Phu Quân

Chương 4



Thật ra ta thấy đích tỷ nói cũng chẳng sai.

Sau khi gặp tam thiếu gia Hầu phủ, ta cũng thấy ta không thể chịu đựng được cuộc sống ở Hầu phủ.

So sánh ra, La Diệc Chu ngoại trừ nghèo, thực sự không có khuyết điểm lớn nào khác.

Tam thiếu gia Hầu phủ không chỉ xấu xí, còn lùn, không chỉ lùn, mặt còn đầy tàn nhang, ăn bánh không cần rắc vừng, cứ nhìn mặt tam thiếu gia là được rồi, trên đó chi chít những chấm đen, ta nghi ngờ hắn mọc cái mặt trên hạt vừng, nhưng ta không có bằng chứng.

Ta tự nhủ, đường đường là Hầu phủ, sao lại chịu cưới con gái quan lục phẩm.

Ta còn tưởng đích tỷ nhặt được món hời lớn, không ngờ, chậc chậc! Nghĩ đến đây, ta cất bước chạy vội về. 

Nếu không lầm, đích tỷ nói sẽ đi quyến rũ La Diệc Chu. À, vị hôn phu vừa nghèo vừa tuấn mỹ của ta! Khi ta thở hổn hển chạy đến nơi, đích tỷ và La Diệc Chu đang ôm chặt lấy nhau.

Ta sợ ngây người, lập tức ngồi xổm xuống trốn sau bụi hoa, bịt miệng không dám phát ra tiếng động.

La Diệc Chu túm đích tỷ ra khỏi lòng y. Trâm cài tóc của đích tỷ cũng lệch hẳn đi.

Tỷ ấy quay lưng lại với ta, nhưng ta vẫn thấy tỷ ấy đang lau nước mắt, miệng lẩm bẩm những lời lẽ đường hoàng của con nhà dòng chính.

- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

"La Diệc Chu, ta là dòng chính, Lâm Bảo Nhi chỉ là con thứ, vả lại, muội ấy không có ai giúp đỡ, ngươi cưới muội ấy thì chẳng được gì đâu, nếu muội ấy có giá trị, mẹ ta đã chẳng gả muội ấy mà không cần sính lễ cho ngươi!"

La Diệc Chu nhíu mày, siết chặt vai đích tỷ, sợ tỷ ấy lại lao vào y.

"Tam cô nương, ta và Bảo nhi tình đầu ý hợp, nàng ấy không chê nhà ta nghèo, hết lần này đến lần khác giúp đỡ ta, còn không ngại khó khăn muốn giặt quần áo cho ta. Tam cô nương, chuyện như vậy, nàng có làm được không?"

Giọng đích tỷ nghẹn ngào dừng lại một chút, rồi lại tủi thân nói: "Ngươi chỉ cần cưới ta, ta tự khắc sẽ mang theo của hồi môn đến, đến lúc đó..."

"Đến lúc đó hạ quan sẽ thành cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt của Hầu phủ, Tam cô nương, hạ quan còn vài tháng nữa là đến kỳ thi rồi, nàng đừng quấy rầy nữa, dù có muốn thử lòng hạ quan đối với cô nương Bảo nhi, hạ quan cũng tuyệt đối không lay chuyển!"

La Diệc Chu giành lời của tỷ ấy, vội vàng thề thốt. Đích tỷ bị dập tắt ý đồ, hết lần này đến lần khác bị từ chối, tỷ ấy đã mất hết mặt mũi.

Tỷ ấy giẫm mạnh lên chân La Diệc Chu, mắng: "Đồ không biết tốt xấu!"

Nói rồi, tỷ ấy nhấc váy lên khóc thút thít bỏ chạy. La Diệc Chu thở phào nhẹ nhõm. Y bước về phía ta, gạt bụi hoa ra, nhìn thấy ta đang cố nhịn hắt hơi vì dị ứng phấn hoa.

Y thất kinh, vội vàng đỡ ta dậy.

"Bảo nhi cô nương, sao nàng lại ở đây? Lời vừa nãy..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nước mắt ta lưng tròng, thầm nghĩ ngươi đừng vội, để ta hắt hơi cái đã. Kết quả là chưa kịp hắt hơi, ta đã bị y ôm chặt vào lòng.

"Nàng yên tâm, La Diệc Chu ta tuyệt đối không phụ lòng tấm chân tình của Lâm Bảo Nhi!"

Ta: ?????

Tấm chân tình gì chứ?

***

Đích tỷ mang theo đầy oán hận mà xuất giá.

Tam thiếu gia Hầu phủ đích thân đến đón dâu, tất cả các tỷ muội trong Lâm gia đều im lặng, không thốt ra được một lời chúc phúc nào.

Đích tỷ khóc lóc thảm thiết, nắm tay đích mẫu không muốn buông ra.

Cuối cùng bị người ta tách ra một cách thô bạo, bị những người không hiểu chuyện khen là cô nương hiếu thảo, nhìn xem, khóc gả mà thật quá!

Tiễn biệt đích tỷ, tiếp theo là đến lượt ta.

Đích mẫu đương nhiên chẳng có gì tốt để cho ta.

Mẹ ta là một thiếp thất, vốn dĩ không có nhiều của hồi môn, may mà cha ta lương tâm trỗi dậy, gom góp được một trăm lượng bạc đưa đến.

Một trăm lượng này, là do ông ta buổi tối không đi ăn tiệc mà tiết kiệm được.

La Diệc Chu không cha không mẹ, họ hàng thân thích cũng chẳng có bao nhiêu, y hiếm hoi mặc một bộ đồ tân lang màu đỏ tươi, trông cũng bảnh bao lắm.

Ta gả cho một tú tài nghèo, không có mấy chục rương của hồi môn, đương nhiên cũng chẳng có sính lễ gì, chỉ có một trăm lượng bạc cha ta cho và bộ trang sức cài đầu do đích mẫu góp bạc làm.

Mấy muội muội thêm của hồi môn, cũng chỉ là vài tấm vải hay chiếc khăn tay tự thêu.

Không còn cách nào khác, La Diệc Chu quá nghèo, nhà cửa cũng phải đi thuê.

Tuy nhiên, có tam thiếu gia Hầu phủ làm đối thủ so sánh, ta miễn cưỡng chấp nhận gả đi.

Khóc gả thì không có, ta không khóc được, cũng không cười được. La Diệc Chu vui vẻ rước ta về.

Buổi tối lại vui vẻ ăn sạch sành sanh ta. Phải nói là, người trẻ tuổi đúng là có sức lực.

Ngủ say, quay đầu lại là nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh trăng, tâm trạng vẫn rất dễ chịu.