Sau khi gả cho La Diệc Chu, ta không dậy sớm, không làm việc nhà, cũng không nấu cơm.
Ấy vậy mà ngày đầu tiên y nấu cháo lại bị bỏng tay. Trời đất ơi, còn mấy tháng nữa y sẽ phải dùng đôi tay này để đưa ta bay cao, làm sao có thể bị thương được chứ?
Ta giành lấy cái muỗng của y, bực mình bảo y cút sang một bên.
Tính tình La Diệc Chu tốt, ta có mắng y thế nào y cũng không giận. Ôm lấy bàn tay đỏ ửng vì bỏng, y hớn hở chạy đi.
Nấu cháo xong, Sấu Sấu ngửi thấy mùi cũng mò đến. Cô bé cắn ngón tay đầy bùn đất trong móng, đáng thương nhìn ta.
Thôi được rồi!
Ta biết ngay ta không phải là kẻ nhẫn tâm mà! Ta bảo Sấu Sấu lại đây rửa tay trước.
Một chậu nước không đủ lại rửa đến chậu thứ hai.
Cắt móng tay xong, Sấu Sấu nhanh chóng uống hết một bát cháo, cô bé thực ra vẫn chưa no, muốn uống bát thứ hai nhưng không dám.
La Diệc Chu đẩy bát cháo của mình sang.
Ta lại đẩy trả lại cho y.
"Nhà này thiếu cô bé một bát cháo sao?"
La Diệc Chu mỉm cười nhẹ, nói: "Trước khi nương tử gả về, vẫn còn thiếu!"
Được thôi, cái tên nghèo kiết xác này!
Sấu Sấu vỗ vỗ cái bụng nhỏ đã no, lại nhớ đến người mẹ điên đang nằm trong ngôi miếu đổ nát.
"Tỷ tỷ, mẹ muội..."
Nhìn cô bé nhỏ tuổi mà không chê mẹ mình điên loạn, ta chủ động lấy đồ ăn, múc cháo và đặt thêm hai cái bánh.
"Đi thôi, ta đi cùng muội."
La Diệc Chu cũng muốn đi theo, bị ta trừng mắt nhìn một cách hung dữ: "Ngươi cứ ở nhà đọc sách! Nếu không đỗ cử nhân, xem ta xử lý ngươi thế nào!"
Người mẹ điên của Sấu Sấu đang giật cỏ khô ở trên mặt đất ăn. Trông quả nhiên không được bình thường cho lắm.
Ta sợ nàng ấy đánh ta, chỉ dám đặt hộp thức ăn cách nàng ấy không xa.
Người mẹ điên ngửi thấy mùi, bò đến, nuốt chửng lấy.
Sấu Sấu dùng tay lau miệng cho mẹ, càng lau càng bẩn.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta thật sự không nhìn nổi nữa, lấy một cái gáo làm từ quả bầu ở trong miếu đổ nát, ra ngoài cái chum cũ bỏ hoang múc một ít nước mưa tích trữ, mạnh dạn tiến đến gần, thấy người mẹ điên không từ chối sự tiếp cận của ta, lại dùng khăn tay của mình thấm nước, rửa sạch mặt cho nàng ấy.
Khuôn mặt đó lộ ra, hoàn toàn là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Ta nghĩ nghĩ, lại cạy một cục bùn từ đế giày bôi lên mặt nàng ta.
Sấu Sấu không hiểu gì, ta nói với cô bé: "Mẹ muội xinh đẹp quá, dễ bị kẻ xấu bắt nạt, nàng ấy cứ bẩn bẩn thế này thì tốt hơn."
Sấu Sấu ngây thơ gật đầu, cũng học theo ta cạy một cục bùn từ đế giày lên bôi vào mặt mẹ mình.
Nhìn hai mẹ con này, một điên một ngốc. Haiz!
Đồ La Diệc Chu c.h.ế.t tiệt!
Khi ta mang một lớn một nhỏ về, La Diệc Chu ngây người.
Trước đây y không dám đưa về, một là y thực sự nghèo, hai là nam nữ cô đơn ở cùng nhau dễ gây ra lời đàm tiếu.
Đặc biệt mẹ của Sấu Sấu là người điên, dù La Diệc Chu không làm gì thì nàng ấy cũng không nói rõ được.
Bây giờ có ta ở đây, ai dám nói linh tinh?
Người ta chỉ nói vợ của La Diệc Chu đẹp người đẹp nết cứu giúp mẹ con bà điên.
Dưới sự chỉ dẫn của ta, La Diệc Chu đun sáu nồi nước nóng, cuối cùng cũng rửa sạch sẽ cho hai mẹ con này.
Sau khi rửa sạch, thật không ngờ Sấu Sấu lại là con trai!
Cậu bé chỉ quá giống mẹ mình, xinh đẹp đến mức người ta tưởng cậu bé là một cô bé!
La Diệc Chu cũng ngây người, y gọi tiểu muội muội bao lâu nay, đến hôm nay mới phát hiện đối phương là con trai.
Sấu Sấu quỳ dưới đất khóc, nói rằng cậu bé không cố ý che giấu. Cậu bé không dám thừa nhận mình là con trai, vì con gái quỳ xin ăn người khác còn có thể cho thêm một chút.
Nhìn thấy con trai, không những bị những kẻ ăn xin khác bắt nạt, còn gặp phải kẻ xấu đánh đập, mắng là nhóc ăn mày.
Cậu bé giả vờ đáng thương suốt cả chặng đường, không ai nhận ra giới tính của cậu bé.
La Diệc Chu không tin, tụt quần cậu bé ra nhìn một cái, rồi lại mặc vào cho cậu bé.
"Vậy ngươi không phải là Sấu Sấu sao?"
Sấu Sấu lắc đầu: "Đệ tên là Thuật Thuật, Thuật trong miêu tả."
La Diệc Chu: "Ta cứ tưởng là Sấu trong súc miệng." Ta không muốn để ý đến hai tên ngốc nghếch này.