Lựa Chọn Phu Quân

Chương 6



Bên cạnh là nhà kho của chủ nhà, La Diệc Chu không thuê được nên không thuê gian đó.

Ta tìm chủ nhà, đau lòng lấy ra bạc, thuê gian nhà kho bên cạnh.

La Diệc Chu quan hệ vẫn khá tốt, y tìm bạn học đến, chỉ trong một buổi chiều đã dọn dẹp xong gian bên cạnh, tiện thể còn kéo đến một cái giường cũ nát.

- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

Cuối cùng mẹ con Thuật Thuật cũng có chỗ ở. Bận rộn xong thì đến ngày lại mặt. Ta chẳng có gì để nhớ nhung về nhà mẹ đẻ. Nhưng các bước cần thiết cũng không thể bỏ qua.

La Diệc Chu chắc chắn có gì đó hơn người, y giúp công tử nhà giàu chép sách, sau ba tháng chép, lừa gạt biến bức chân tích của Nhan đại gia treo trong nhà người ta thành giả.

Y không những không chịu nhả ra một xu, còn dỗ cha ta thành ngốc. Cha ta nâng niu bức chân tích của Nhan đại gia, suýt nữa thì dập đầu bái y làm huynh đệ kết nghĩa.

Đích mẫu cau mày nhăn nhó như nếp áo. Đích mẫu nói cạnh khóe vài câu, rồi lại đắc ý nói với ta rằng, đích tỷ đã có thai, không tiện ra ngoài, cho nên hôm nay không về.

Ta không hề ghen tị chút nào.

Mang thai con của cái bánh vừng mè đó, có gì đáng tự hào đâu.

Bên này cha ta kéo La Diệc Chu nói chuyện say sưa, vui vẻ quá, La Diệc Chu lại dỗ được cha ta một trăm lượng bạc.

Trên đường về, y nhét ngân phiếu cho ta: "Vì ta gọi nhạc phụ là cha, lừa gạt cũng không tính là lừa gạt, người trong nhà, không thể coi là lừa.

Ta cầm ngân phiếu, cảm thấy y đúng là nhân tài! Khi xưa y không lừa dối, không lừa gạt, không hãm hại ta, thật là mệnh lớn của ta!

Hai tháng nữa, La Diệc Chu sẽ tham gia kỳ thi. Y thì không hề lo lắng, không những không lo lắng, mà còn có thời gian rảnh rỗi dắt ta đến sòng bạc hóng hớt.

Y còn nói đây là để giải sầu. Đời này ta chưa từng vào sòng bạc, nơm nớp lo sợ đi cùng y, bên trong khói mù mịt, đủ thứ mùi.

Trên người La Diệc Chu chỉ có hai đồng, ta sợ y thua sẽ gán ta làm nợ cờ b.ạ.c cho người ta, sống c.h.ế.t không chịu đi qua. La Diệc Chu cười, nhưng nụ cười này của y trông có vẻ hơi xấu xa và u ám.

"Nương tử, nàng tin ta một lần đi, nến gán nợ nàng, làm sao ta ăn nói với nhạc phụ nhạc mẫu đây?"

Lúc này ta mới lo lắng đến gần. Trước bàn cờ bạc, mọi người đều đang đoán lớn nhỏ.

La Diệc Chu không hề suy nghĩ, kéo tay ta đặt bạc vào ô nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người khác cười y: "La Tú tài, ngươi nghèo đến phát điên rồi sao? Mấy ván này đều ra lớn, ngươi lại cứ đặt nhỏ!"

La Diệc Chu cười mà không nói, ta nhất thời căng thẳng, kéo lấy cánh tay y.

Tim đập thình thịch, một ăn mười, thua là phải đền hai mươi lượng.

Tuy chúng ta có thể đền được, nhưng cũng tiếc.

Đây là hai mươi lượng đó! Đủ cho một gia đình nghèo khổ sống sung túc được hai ba năm rồi!

Mấy vở kịch kia động một tí là thưởng cho người hầu mấy trăm lượng, hiện thực thì có mấy ai giàu có như vậy chứ?

Ta sợ đến run chân, chủ yếu là sợ thua. Một lát sau, ván cờ mở ra, chúng ta thắng.

Kiếm được hai mươi lượng xong, La Diệc Chu kéo ta đang đơ người rời đi.

Đâu có vận may nào, là La Diệc Chu làm việc vặt giúp người mở cốc tại sòng bạc, mua mấy thang thuốc cho mẹ già đang bệnh nặng của người ta về nấu, rồi lại chăm sóc mẹ già người ta cho đến khi khỏi bệnh, mới có được cảnh tượng ngày hôm nay.

Để báo đáp y, người mở cốc cố ý để y thắng một ván.

Thắng nhiều sẽ bị tay sai của sòng bạc phát hiện, chỉ thắng một ván thôi, không ai phát hiện ra được.

Đây là quy tắc cũ của sòng bạc, mở lớn hay mở nhỏ, đều có người đứng sau thao túng, cho nên, người bình thường đừng hòng nghĩ đến dựa vào cờ b.ạ.c để kiếm tiền.

Được hai mươi lượng, La Diệc Chu cẩn thận giao cho ta.

"Nương tử dùng tiền hồi môn của mình, lại thuê nhà lại cho mẹ con Thuật Thuật ở, ba bữa một ngày, bữa nào cũng có, trong lòng vi phu hổ thẹn, nói sau này sẽ thế nào thì quá giả dối, chi bằng bạc trước mắt thực tế hơn.

"Đáng tiếc phu quân nàng không có tài cán gì khác, lại không có gia thế cũng không có con đường kiếm tiền, nhưng dù sao cũng không thể để nàng cả ngày phải bỏ tiền riêng ra."

Ta cầm hai mươi lượng bạc nặng trĩu. Trước đây ở nhà mẹ đẻ, hai mươi lượng này tuy không nhiều, nhưng tuyệt đối không ít.

Những thứ nữ như chúng ta, vốn dĩ không được yêu quý, mỗi năm cũng chỉ có mấy chục lượng.

Cha ta cũng không phải là người tỉ mỉ, chỉ cần chúng ta không c.h.ế.t đói là được. Nào ngờ con gái trong nhà muốn được mở mang tầm mắt, tất cả đều phải dựa vào bạc.