Vẫn nhớ lục muội trong nhà được đích mẫu đưa ra ngoài, thấy người ta mặc đồ đẹp thì thèm, thấy người ta đeo đồ đẹp cũng thèm, bị người ta chỉ trỏ cười chê.
Đích mẫu cảm thấy mất mặt, càng ghét chúng ta hơn.
Bây giờ gả chồng rồi mới biết, ăn uống ngủ nghỉ đều cần tiền.
Một hai trăm lượng bạc của ta, e rằng muốn mua một căn nhà tử tế cũng không đủ dùng.
Ta dùng hai mươi lượng bạc đó mua gà và lợn. Lại thuê người đến xây chuồng lợn và chuồng gà.
Tam tỷ đã xuất giá đi ngang qua, định bụng ghé vào thăm ta, kết quả vừa vào cửa đã thấy ta dẫn theo một đứa nhỏ và một người điên chạy khắp sân bắt gà con.
Mẹ của Thuật Thuật không cẩn thận đá đổ lồng gà, tất cả gà con đều chạy tán loạn.
Tam tỷ nhìn thấy cảnh tượng này, lau nước mắt để lại hai lượng bạc.
Cái đồ mồm miệng lẻo mép ấy, đi khắp nơi la làng rằng ta sống khổ sở không chịu nổi, gả cho một tên ăn bám, chẳng làm được việc gì.
Bên này mãi mới bắt được hết gà, chuồng gà cũng đã xây xong. Cuộc sống mà, tính toán chi li thì cũng sống qua ngày được thôi.
Trước đây ta chê nghèo ham giàu, bây giờ xem ra, ta càng chê xấu ham đẹp. Dù sao tối đến ai ăn ngon ai ăn không ngon, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Khi mẹ của Thuật Thuật không điên còn có thể giúp đỡ cho gà ăn.
Thuật Thuật ăn no có sức, dọn dẹp chuồng gà chuồng lợn đều là việc của cậu bé.
Tuy La Diệc Chu là chủ nhà, nhưng địa vị cực kỳ thấp, ta đứng thì y không được ngồi, ta ngồi thì y không dám nằm.
Để sau này y thi khoa cử, tuy không cần y làm việc nhà, nhưng múc cơm, rửa bát, gánh nước y vẫn phải làm.
Bốn chúng ta tạo thành một gia đình kỳ lạ. Rất nhanh, đến ngày La Diệc Chu thi khoa cử.
Đêm trước ngày thi, ta mua cho y bộ quần áo dày hơn và chăn bông, nghe nói buổi tối gió lạnh, ban ngày lại nóng, lạnh nóng thất thường dễ bị cảm lạnh, nên phải chuẩn bị chăn dày hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ngươi phải thi thật tốt đó, cuộc sống giàu sang phú quý sau này của ta đều trông cậy vào ngươi!"
La Diệc Chu mắt lấp lánh, khoảng thời gian này y vừa làm khổ sai vừa làm người hầu, cơ thể cường tráng lên không ít.
"Nương tử nói phải."
Hai phu thê chúng ta tất bật thu xếp hành lý, Thuật Thuật đứng ở cửa, muốn vào lại không dám.
Ta vẫy tay với cậu bé: "Sao thế?"
Thuật Thuật chạy vào, ngẩng đầu, lấy ra món đồ đã chuẩn bị sẵn trong lòng.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Đó là một mặt dây chuyền hình con thỏ làm bằng ngọc dương chi, nhìn vào tay nghề điêu khắc khá thô sơ, chỉ có chất ngọc là tốt.
Không biết cậu bé kiếm ở đâu ra.
"La đại ca, đây là mẹ con cho con, con luôn mang bên mình, trên đó không có một chữ nào cả, tuyệt đối sẽ không vượt quá quy định, huynh cứ mang theo, coi như một chút tấm lòng của con! Mong La đại ca thi đỗ cử nhân, sau này để tỷ tỷ làm phu nhân giàu có!"
Ta bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu bé chọc cười, La Diệc Chu chưa kịp nhận thì ta đã lấy mất rồi.
"Được, La đại ca của muội đã nhận tấm lòng này rồi."
Ta trực tiếp cài vào thắt lưng của La Diệc Chu, La Diệc Chu mỉm cười nhìn chúng ta.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Trời vừa sáng, La Diệc Chu đã lên đường.
Chờ đợi đúng là một sự giày vò. Tổng cộng có ba buổi thi, ban ngày oi bức, ban đêm lại lạnh lẽo. Không biết La Diệc Chu có chịu đựng nổi không.
Mẹ của Thuật Thuật không còn điên nặng như trước, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao. Đói thì chảy nước miếng đòi ăn, khát thì chạy vào chuồng gà uống nước. Thuật Thuật cứ lẽo đẽo theo sau trông chừng, chỉ sợ nàng nhặt cả phân gà lên ăn. Mấy ngày nay ta ăn không ngon ngủ không yên, mặt tròn xoe cũng gầy thành mặt hạt dưa.
Thấy thi xong, ta thuê một chiếc xe bò đi đón La Diệc Chu. Y toàn thân hôi rình, tóc còn vương mùi khai của nước tiểu, xem ra đã bị “ướp” kỹ rồi, bước đi lảo đảo ra khỏi trường thi. Biết trong nhà mọi sự đều ổn, y ngã vật xuống xe bò.