Ta đang định đưa y về nhà thì không ngờ bị một vị quan mặc quan phục chặn lại. Vị đại nhân đó là quan giám khảo, đã theo dõi La Diệc Chu mấy ngày nay, chỉ chờ y ra ngoài. Trong tay hắn cầm một chiếc mặt ngọc thỏ kiểu dáng cổ xưa, chạm khắc thô sơ. Ta nhìn kỹ, đây chẳng phải là món đồ Thuật Thuật tặng La Diệc Chu sao?
Chỉ thấy vị đại nhân đó cảm xúc kích động, chặn chúng ta lại không cho đi, vì quá kích động, cổ họng hắn chỉ có thể phát ra tiếng "A". Khiến ta tưởng hắn là người câm. Ta sợ có chuyện, bèn vỗ La Diệc Chu tỉnh dậy.
Người vây quanh trong ngoài nhiều lớp, La Diệc Chu tỉnh lại còn tưởng mình làm sao. Vị quan giám khảo nắm c.h.ặ.t t.a.y La Diệc Chu, chỉ vào chiếc ngọc thỏ.
"Cái này, của ngươi, ở đâu mà có?"
Hóa ra khi người ta quá kích động thì lời nói đều lộn xộn. La Diệc Chu chớp chớp mắt, nói đây chẳng phải lúc thi, người ta tháo xuống đặt vào khay chờ thi xong mới lấy lại sao?
Vị quan giám khảo đó múa tay múa chân, tuổi đã cao nhưng nhìn không kém cha ta là bao. Ta sợ hiểu lầm, vội vàng nói: "Đây là do người thân trong nhà tặng." Vị quan giám khảo đó dường như lấy lại lý trí, hắn xúc động đổi sang nắm tay ta, không hề có chút mờ ám nào.
"Con gái tốt, con mau nói cho ta biết, bọn họ có còn sống không?"
Thuật Thuật và mẹ của cậu bé đã được người khác đón đi.
Những người đến đều là quan binh, tay cầm vũ khí, khiến Thuật Thuật sợ hãi chui thẳng vào lòng ta. Vẫn là vị quan giám khảo đó quỳ xuống đất dập đầu: "Tham kiến công chúa và tiểu quận vương!"
Ta bị cái danh xưng này làm cho sững sờ tại chỗ, không phản ứng lại được chút nào. La Diệc Chu cũng chẳng khá hơn ta là bao, cả người y lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Ta đã nói mà, làm sao có thể có một người điên bình thường lại đẹp đến nhường này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước cửa là chiếc xe ngựa hoa lệ tinh xảo, mẹ của Thuật Thuật... không đúng, là Hoa Dương công chúa! Sau khi nhìn thấy xe ngựa, dường như nàng tỉnh táo hơn một chút, khóc nức nở, rồi cùng Thuật Thuật lên xe ngựa.
Thuật Thuật leo lên xe ngựa, còn ghé vào cửa sổ nói với ta rằng tối cậu bé sẽ về ăn cơm, bảo ta để phần cơm cho họ. Ta thầm nghĩ nếu ngươi là con trai của công chúa, còn sợ thiếu một bữa cơm của ta sao?
Quả nhiên, từ ngày đó trở đi, Thuật Thuật và mẹ cậu bé không bao giờ quay lại nữa.
Ngược lại, Uy Viễn Hầu phủ đang như mặt trời ban trưa ở kinh thành, chỉ sau một đêm kẻ c.h.ế.t người bị bắt, đặc biệt là nhị công tử của Uy Viễn Hầu, vị Phò mã gia vẻ vang vô hạn đó bị ngũ mã phanh thây ngay tại chỗ. Ngay cả thiếp thất được hắn sủng ái nhất và con trai của thiếp thất đó cũng bị đánh c.h.ế.t bằng côn.
Trong chốc lát tai họa nổi lên khắp nơi, các nhà quý tộc trong kinh thành run rẩy, sợ hãi dính líu đến Uy Viễn Hầu phủ. Ta và La Diệc Chu ở nhà đoán rằng, có lẽ, mẹ của Thuật Thuật thật sự đã trải qua một số chuyện, nên mới trở nên như vậy.
Thật ra khi ta còn ở khuê các đã nghe nói về Hoa Dương công chúa, nàng là cô con gái được hoàng thượng cưng chiều nhất. Khi còn nhỏ đã có hôn ước với nhị công tử của Uy Viễn Hầu phủ. Sau này kết hôn, rồi sau đó ta rất ít khi nghe thấy tên Hoa Dương công chúa.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Uy Viễn Hầu phủ giấu giếm rất kỹ chuyện này, trong cung ngoài cung cũng phong tỏa tin tức. Ta chỉ nhớ Hoa Dương công chúa là một mỹ nhân hiếm có, cùng phò mã là bạn tử thuở ấu thơ. Ai ngờ, sau này phò mã lại yêu biểu muội, hai người lén lút qua lại, còn sinh ra nghiệt chủng. Công chúa nổi trận lôi đình, về sau rất ít khi xuất hiện trước đám đông.
Không ngờ, bí mật động trời như vậy lại xảy ra ngay bên cạnh mình. Ta và La Diệc Chu nhìn nhau, có cảm giác không biết đêm nay là năm nào.
Hai tháng sau, La Diệc Chu phải vào cung dự thi Đình.
Cha ta biết chuyện, đêm đó liền chạy đến, vui mừng nắm tay y, miệng không ngừng gọi con rể tốt. Ông còn nói đã sớm mua cho chúng ta một căn nhà lớn, trước đây không nói là sợ chuyển đi chuyển lại lãng phí tinh lực của La Diệc Chu. Ta thầm nghĩ ông thôi đi, chắc chắn ông biết y đỗ cử nhân, còn phải dự thi đình nên mới vội vàng mua. Nhưng ta không vạch trần ông.
Hai cha con uống rượu nói chuyện vui vẻ, cha ta không ngừng kể lể về những năm tháng ông đỗ cử nhân.
"Con đừng phụ lòng con gái ta nhé!"