Lưỡng Sinh Hoan

Chương 5



Bùi Yến Thanh trầm mặc chốc lát mới cất lời:

 

“A Du, Tạ Thừa Cảnh tâm tư sâu kín, nàng vẫn nên tránh xa hắn thì hơn.”

 

“Kiếp trước đến tận lúc hắn mất vì bệnh, phụ thân hắn vẫn còn sống mạnh khỏe.”

 

“Nàng đoán xem, đời này vì sao đột nhiên lại mất sớm?”

 

Tạ Thừa Cảnh, cha mất sớm, mẹ ăn chay niệm Phật, không quản sự đời.

 

Nghe đến đây, lòng ta lạnh đi một nửa, lập tức túm lấy thanh đoản kiếm đặt bên cạnh, quay người định rời đi.

 

Bùi Yến Thanh hốt hoảng giữ lấy tay ta.

 

“Nàng không tin ta?”

 

Ta khẽ gật đầu:

 

“Tin.”

 

“Vậy sao nàng còn muốn lấy cái tên bệnh tật kia là Tạ Thừa Cảnh?”

 

“Gả cho ta chẳng tốt hơn sao?”

 

Ta lười phải khách sáo với hắn, thản nhiên đáp:

 

“Vậy ngươi cứ cho là ta tham sống sợ chết, muốn lấy một người c.h.ế.t sớm để được thanh thản sống đời có tiền có con cũng được.”

 

07

 

Không rõ là câu nào của ta đã khiến Bùi Yến Thanh sinh ra ảo tưởng.

 

Hắn chặn xe ngựa của ta ngay giữa phố, ngữ khí vừa nồng nhiệt vừa mang theo tia hy vọng:

 

“A Du, chờ đến khi Tạ Thừa Cảnh c.h.ế.t rồi, ta vẫn sẽ cưới nàng.”

 

Ta: “……”

 

Người bên cạnh ta khẽ liếc sang, như cười như không, rồi nhẹ nhàng hướng ra ngoài xe nói với Bùi Yến Thanh:

 

“Thế tử Bùi gia, ta còn chưa thành thân, ngài đã trông mong ta sớm c.h.ế.t rồi, vậy có phải không hay lắm chăng?”

 

Tuy giọng nói không lớn, nhưng vừa vặn để người bên ngoài nghe rõ.

 

Rèm xe ngựa bị người ta mạnh tay vén tung.

 

Bùi Yến Thanh nhìn thấy Tạ Thừa Cảnh đang ngồi đoan chính bên cạnh ta, tay cầm sách lật xem, sắc mặt lập tức đại biến.

 

“Thẩm Tri Du, ngươi thật không biết liêm sỉ!”

 

“Giữa thanh thiên bạch nhật, sao có thể cùng nam tử cùng ngồi một xe?”

 

Khoé môi Tạ Thừa Cảnh khẽ nhếch, hiện lên nụ cười mỉa mai khó nhận ra.

 

“Thế tử Bùi gia, lời này của ngài thật thú vị.”

 

“A Du là vị hôn thê của ta, cùng ta chung xe thì có gì không ổn?”

 

“Ngược lại là ngài đó, chặn xe giữa phố, lại còn lớn tiếng chỉ trích vị hôn thê của người khác…”

 

Ánh mắt Tạ Thừa Cảnh dần lạnh xuống:

 

“Hay là… ta nên dâng một bản tấu lên bệ hạ, tấu việc Hầu gia dạy con không nghiêm?”

 

Ánh nhìn của Bùi Yến Thanh như rắn độc thè lưỡi, trườn tới mà rét lạnh.

 

“Ta và A Du thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã định thân, Tạ Thừa Cảnh, ngươi cướp đoạt hôn ước của người, ắt sẽ không có kết cục tốt!”

 

Nét cười trên mặt Tạ Thừa Cảnh vẫn không hề giảm sút:

 

“Thế tử Bùi gia lại nói lạ rồi.”

 

“Một cô nương nhà lành, người theo đuổi tất có trăm người, ta chỉ đến cầu thân sau khi ngài lui hôn, thế nào gọi là cướp đoạt?”

 

“Nói cho đúng thì, ta còn phải cảm tạ Thế tử đã thành toàn cho đôi ta mới phải.”

 

Một câu ấy, như kim đ.â.m vào mặt, khiến sắc mặt Bùi Yến Thanh lập tức sa sầm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Nếu không phải ngươi từ giữa chen chân, đời này một lần nữa, ta nhất định có thể—”

 

“Thế tử.”

 

Tạ Thừa Cảnh lạnh lùng cắt ngang lời hắn:

 

“Bệ hạ không thích những lời bàn về quỷ thần luân hồi. Mong Thế tử cẩn lời.”

 

Rèm xe bị Bùi Yến Thanh siết chặt đến mức nhàu nhúm.

 

Hắn mím môi, ánh mắt nhìn ta mang theo vài phần cầu khẩn.

 

“A Du…”

 

“Chúng ta… thật sự không thể quay lại nữa sao?”

 

08

 

Gió lạnh ngoài rèm thổi ùa vào từng đợt, khiến Tạ Thừa Cảnh ho mãi không dứt.

 

Ta nhét lò sưởi tay vào lòng hắn, rồi giật lấy rèm từ tay Bùi Yến Thanh, buông xuống.

 

Mùi tuyết tùng dần dần lan tỏa khắp xe ngựa.

 

Giọng ta xuyên qua lớp rèm, không sót một chữ, truyền thẳng vào tai Bùi Yến Thanh.

 

Ta nói:

 

“Bùi Yến Thanh.”

 

“Thật ra, hôm sinh thần của ngươi, ta đã đến.”

 

Hôm ấy là sinh thần của Bùi Yến Thanh, ta cố ý đến chúc mừng hắn.

 

Phu nhân Bùi gia xưa nay vẫn luôn xem thường xuất thân của ta, nhưng nể mặt Hầu gia, chỉ có thể buông vài lời mỉa mai nửa nóng nửa lạnh.

 

Thế mà hôm ấy, bà lại hiếm hoi sai ma ma bên cạnh dẫn ta đi tìm Bùi Yến Thanh.

 

Ta theo sau ma ma, đi qua từng lầu gác đình đài lộng lẫy,

 

Cuối cùng, lại thấy Liễu Khinh Khinh trong đình giữa hồ, nở nụ cười rạng rỡ, nhào vào lòng Bùi Yến Thanh.

 

Trên tay nàng ta, chính là lễ vật ta tốn biết bao tâm sức để chuẩn bị cho hắn — một chiếc ngọc bội.

 

Ngọc bội trong tay Liễu Khinh Khinh lắc qua lắc lại, ánh lên sắc ngọc thanh khiết.

 

Nàng ta nũng nịu nói:

 

“Thế tử gia, chàng làm vậy chẳng sợ khiến vị hôn thê đau lòng hay sao?”

 

Bùi Yến Thanh khẽ cúi đầu, nở nụ cười ôn nhu:

 

“Ta và Thẩm Tri Du cũng chỉ là hôn ước do cha mẹ định sẵn mà thôi.”

 

“Khinh Khinh, nàng mới là người ta yêu suốt đời này.”

 

Liễu Khinh Khinh cố tình thả ngọc bội xuống nước, Bùi Yến Thanh không hề tức giận, trái lại còn nắm tay nàng ta, cùng đi đến kho tìm món khác thay thế.

 

Ma ma vẫn đứng bên cạnh ta, cúi người đầy lễ độ, nhưng ánh mắt lại rõ ràng mang theo vẻ châm chọc.

 

Ta thất hồn lạc phách rời khỏi Bùi phủ.

 

Quay đầu nhìn lại tòa phủ đệ xa hoa dát vàng đúc ngọc ấy, ta bỗng nhiên hiểu được dụng ý của phu nhân Bùi gia.

 

Bà ta không xem trọng Liễu Khinh Khinh.

 

Nhưng cũng chưa từng thực sự xem trọng ta.

 

Kỳ thực, ta và Bùi Yến Thanh, ngay từ đầu... đã là chuyện không thể rồi.

 

09

 

Về sau nghe nói, sau khi trở về phủ, Bùi Yến Thanh nổi trận lôi đình một phen, còn hạ lệnh cho người rút cạn nước hồ.

 

Không rõ hắn đang tìm kiếm thứ gì.

 

Biểu muội sau khi hay tin chỉ khẽ thở dài một tiếng.