“Một người trời mưa cũng chẳng biết chạy về nhà, làm ra chuyện này cũng chẳng có gì lạ.”
Ta chẳng mấy bận tâm đến việc Bùi Yến Thanh lại phát điên chuyện gì.
Trùng sinh thì đã sao, cũng đâu có mọc thêm cái đầu mà biết nghĩ.
Người khác cùng đường thì liều mạng nhảy tường.
Bùi Yến Thanh?
Nhiều lắm thì chỉ biết ngồi xổm ở góc tường chờ thời thôi.
Lần trước ta hẹn gặp Tạ Thừa Cảnh, vốn định hỏi cho rõ chuyện lá bùa bình an, nhưng bị Bùi Yến Thanh phá đám, khiến Tạ Thừa Cảnh sau đó sinh bệnh một trận.
Ta cũng ngại mời hắn ra ngoài thêm lần nữa.
Vậy nên, đành tự mình âm thầm điều tra.
Biểu muội bảo ta:
“Kim Ngọc Lâu là nơi nắm giữ tin tức lớn nhất trong thành, chỉ cần có bạc, không gì là không thể tra ra.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nàng ôm một bọc bạc riêng, vỗ vai ta trịnh trọng:
“Giao cho muội, tỷ cứ yên tâm.”
Ba ngày sau, ta cầm lệnh bài do biểu muội đưa, bước lên tầng ba Kim Ngọc Lâu, đẩy cửa phòng ra.
Bên trong, bày biện trang nhã tinh tế.
Ngay trước mắt, Tạ Thừa Cảnh đang ngồi nơi bàn thấp, nhàm chán lật qua lật lại mấy quân cờ.
Nghe có động tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn ta.
Đôi mắt hoa đào như ẩn chứa xuân thủy kia, lúc này đầy rẫy vẻ trêu chọc.
“A Du,”
“Nếu đã tò mò đến thế, sao không tự mình đến hỏi ta từ sớm?”
Hỏi gì cơ?
Hỏi hắn có phải giống Bùi Yến Thanh, cũng là người đã sống lại từ kiếp trước?
Hay là hỏi…
Ta rút từ tay áo lá bùa bình an mà phương trượng đã trao, đưa đến tay hắn.
“Dám hỏi tam công tử,”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ rõ ràng:
“Vì sao… mười năm trước lại vì ta mà cầu lấy lá bùa này?”
10
Tạ Thừa Cảnh buông quân cờ hàn noãn ngọc trong tay, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không rõ bắt đầu từ khi nào, ta cứ mãi mơ một giấc mộng lặp đi lặp lại.”
Hắn chậm rãi cất lời:
“Trong mộng, có một cô nương vì gia tộc mà bị ép gả cho ta để xung hỉ. Sau khi ta c.h.ế.t vì bệnh, nàng sống cả đời dưới tiếng xấu khắc phu.”
Tạ Thừa Cảnh quay đầu nhìn ta, ánh mắt bình thản mà sâu lắng:
“Giấc mộng ấy quá đỗi khổ đau.”
“Khổ đến mức ta chẳng còn phân biệt nổi đâu là mộng, đâu là thật. Trong khoảng thời gian dưỡng bệnh tại Thanh Lộc Tự, ta thường nhớ đến dáng vẻ tiều tụy gầy gò của cô gái trong mộng, liền thuận tay cầu cho nàng một đạo bùa bình an.”
Cổ họng ta nghẹn lại, không biết nên khóc hay cười.
“Vậy nên,” ta cất giọng trêu chọc, “tam công tử vừa tặng bùa, vừa cầu thân, tất cả đều là vì giấc mộng kia?”
Hắn khẽ vuốt ve lá bùa cũ kỹ trong tay, ngón tay thon dài mang theo hương thuốc nhàn nhạt.
“Vừa đúng… lại vừa không phải.”
“Ta vốn tưởng chỉ là mộng Nam Kha*, cho đến khi tận mắt thấy cô gái trong mộng xuất hiện trước mặt mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nàng như ánh nắng ban mai, hồn nhiên rực rỡ, hoàn toàn khác biệt với hình bóng héo úa tàn tạ trong mộng.”
(*Mộng Nam Kha: Giấc mộng hư ảo, bắt nguồn từ điển tích “Nam Kha mộng lữ” – chỉ những điều đẹp đẽ mà không thực.)
Tạ Thừa Cảnh đứng dậy, từng bước tiến về phía ta.
“Ta cầu hôn nàng, tuyệt không phải vì muốn bù đắp tiếc nuối kiếp nào.”
Giọng hắn trầm ổn, song mang theo một sự kiên định không thể lay chuyển:
“Ta và nàng, đều phải sống trong hiện tại.”
Hắn hơi cúi người, khẽ đưa tay treo lại lá bùa đã nhiễm hương thuốc kia vào bên hông ta.
“Nàng rất tốt – thông minh, kiên cường, thiện lương.”
“Cầu hôn nàng, là bởi lòng ta hướng về nàng, tình ta cũng chỉ dành cho nàng.”
11
Từ Kim Ngọc Lâu trở về, mấy ngày liền biểu muội cứ bám lấy ta hỏi mãi, rằng ta rốt cuộc có tra được điều mình muốn hay chưa.
Ta đáp:
“Cũng coi như là có rồi.”
“Thật sao?”
Biểu muội tiếp tục truy hỏi:
“Vậy rốt cuộc Tạ Thừa Cảnh có sinh con được không?”
Ta: “...?”
Biểu muội nhíu mày khó hiểu:
“Chẳng phải mấy hôm trước tỷ cơm nước không vô, chạy khắp nơi điều tra Tạ Thừa Cảnh, là vì muốn biết hắn có sinh được hay không sao?”
Ta: “……”
Trước đó, nàng từng hỏi vì sao ta muốn điều tra về Tạ Thừa Cảnh.
Chuyện trùng sinh vốn quá hoang đường, ta chỉ thuận miệng bịa ra cớ cho qua.
Chẳng trách Tạ Thừa Cảnh lại bảo: “Muốn biết gì, sao không tự đến mà hỏi?”
Ta nhắm mắt, tuyệt vọng:
“Biểu muội, ngươi thật… sạch sẽ quá mức rồi đấy.”
“Làm ơn chừa lại chút thể diện cho tỷ tỷ nhà ngươi.”
Ngày sư phụ đến cũng vừa đúng hôm nhà họ Tạ đưa sính lễ.
Từng rương từng rương lụa là châu báu lấp lánh khiến người hoa cả mắt.
Sư phụ dụi dụi mắt, thuận tay tóm lấy biểu muội đang nghịch con chim nhạn bằng bạc:
“Phụ thân ngươi bỏ làm quan chuyển sang đi cướp đường rồi sao?”
Biểu muội trừng mắt lườm ông:
“Sư phụ nói bậy gì thế?”
“Đây là sính lễ của A Du tỷ tỷ đó.”
Nhà họ Tạ còn đặc biệt tăng thêm ba phần lễ vật so với dự định.
Tạ Thừa Cảnh cười khẽ, điểm ngón tay lên chóp mũi ta:
“Không cần đợi ta c.h.ế.t sớm, nàng vẫn có thể sống những ngày an nhàn, vừa có tiền, vừa có con.”
Quả nhiên, hắn cái gì cũng biết.
Phụ thân ta vốn định mang kế mẫu cùng đến dự hôn lễ, nhưng trước ngày xuất phát lại bị thương, đành thôi, chỉ gửi lễ vật đến thay.
Xét đến sức khỏe Tạ Thừa Cảnh vốn yếu, mọi nghi lễ trong hôn lễ đều giản lược, cũng chẳng có chuyện náo phòng gì.
Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vén khăn voan đỏ.
Nến hồng rực rỡ, ánh sáng ấm áp lan khắp căn phòng.
Dưới ánh nến ấy, Tạ Thừa Cảnh trong hỉ phục đỏ thẫm, dung mạo càng thêm như họa.
Hắn cong môi, khẽ gọi tên ta:
“A Du.”