Mọi người thức thời lui ra ngoài.
Sau khi uống xong rượu giao bôi, hắn chậm rãi tháo bỏ từng món trang sức trên đầu ta.
“Tân nương nhập môn, tướng công tự tay cởi mũ phượng.”
“Phải như chim phượng song bay…”
Khi nói đến đây, tay hắn khẽ vuốt qua bùa bình an bên hông ta, giọng trầm thấp mang theo tia mờ ám:
“A Du có biết câu tiếp theo là gì không?”
Dù chưa từng trải, nhưng cũng chẳng đến mức chưa từng thấy sách vở.
Huống chi đêm trước ngày thành thân, di mẫu còn lén tránh biểu muội mà dúi vào tay ta một quyển sách nhỏ.
Hai tiểu nhân vật trong sách khiến người xem đỏ mặt tim đập.
Hắn bỗng nghiêng người tới gần, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai ta.
Nến đỏ lay động, màn gấm chập chờn, ta vội vùi mặt vào tấm chăn thêu long phượng trình tường, thẹn đến chẳng dám nhìn hắn.
Thế nhưng Tạ Thừa Cảnh lại chẳng hề có ý định buông tha.
Chỉ trong khoảnh khắc, chỗ ta và hắn ngồi đã đảo ngược.
Bị ta đè xuống dưới, hắn khẽ bật cười, tiếng cười trầm đục mà dễ nghe:
“Vi phu thân thể yếu nhược, phải làm phiền nương tử vất vả một chút rồi.”
Hai lá bùa bình an treo nơi màn giường khẽ đung đưa không ngừng.
Phải như chim phượng song bay…
Quấn quýt bên nhau đến tận lúc đầu gối kề đầu gối, cùng ngủ một giấc bình yên.
12
Tạ Thừa Cảnh cha mất sớm, mẹ lại một lòng hướng Phật, không màng chuyện thế tục.
Tạ gia là thế gia trăm năm, tổ tiên đều từng làm quan lớn, con cháu đời đời áo gấm đai ngọc.
Hai vị biểu huynh họ Tạ bên trên hắn đều đã thành thân, cũng đang đảm nhiệm trọng chức trong triều.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trên không cần phụng dưỡng cha mẹ chồng, dưới cũng không phải bận lòng việc nội phủ.
Ngày ta gả vào Tạ gia, quả thật sống an nhàn thanh thản.
Lần nữa gặp lại Bùi Yến Thanh là trong một buổi tụ hội đánh mã cầu.
Hắn mặc một thân cẩm y màu mực, vóc người thẳng tắp, ánh mắt dừng trên người ta mang theo vẻ mờ tối khó hiểu.
Ta chỉ liếc qua một cái, rồi thu hồi ánh nhìn.
Chủ tiệc lần này chuẩn bị phần thưởng là một chiếc quạt xương ngọc phỉ thúy cực kỳ tinh xảo, thoạt nhìn đã thấy hợp với phong thái Tạ Thừa Cảnh.
“Thích không?”
Ta đang mải nhìn cây quạt trên đài cao, thuận miệng đáp lời hắn:
“Thích.”
Tạ Thừa Cảnh: “…”
Lời vừa ra khỏi miệng, ta mới phản ứng kịp, có lẽ hắn không phải đang hỏi về cây quạt.
Hắn vẫn nhìn ta, khoé môi khẽ cong, nụ cười mang theo chút ghen tuông khó giấu:
“Nghe nói thế tử Bùi gia chơi mã cầu xuất chúng, quả nhiên A Du nhìn chăm chú đến thế.”
Vừa lúc đó nha hoàn bưng thuốc tới, Tạ Thừa Cảnh nghiêng người né sang một bên, uể oải nói:
“Không uống đâu, uống rồi cũng phí. So sao được với người ta cưỡi ngựa phóng roi, oai phong lẫm liệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vừa buồn cười vừa bực, đành nhận lấy bát thuốc từ tay nha hoàn để đút hắn uống.
Hàng mi hắn khẽ cụp xuống, giọng nói mang theo vài phần yếu ớt đáng thương:
“A Du không cần bận tâm đến ta đâu. Thân này vốn chẳng đủ sức xuống sân chơi bóng cùng nàng, để nàng ngắm người khác vui vẻ một phen cũng tốt.”
Ta: “…”
Ta phải dỗ dành hồi lâu mới khiến Tạ Thừa Cảnh hết giận vì ghen.
Bùi Yến Thanh chẳng biết từ lúc nào đã tiến lại gần, giọng khàn khàn vang lên sau lưng:
“A Du, nếu nàng thích cây quạt ấy, ta có thể đoạt nó về cho nàng.”
“Tốt quá.”
Ta đứng dậy, bình thản nhìn hắn:
“Phu quân ta sợ nóng, chiếc quạt này rất hợp với chàng ấy. Đa tạ Thế tử trước vậy.”
Bùi Yến Thanh: “……”
Cuối cùng, vẫn là ta đích thân xuống sân, giữa tiếng vỗ tay tán thưởng tứ phía, đoạt về được cây quạt ngọc ấy.
Toàn thân đẫm mồ hôi trở lại khán đài, ta đem chiếc quạt vừa đoạt được đưa cho Tạ Thừa Cảnh đang lười biếng tựa người nơi nhuyễn tháp.
Chiếc quạt "soạt" một tiếng mở ra, che đi nửa khuôn mặt hắn, chỉ lộ ra đôi mắt hoa đào mang ý cười lấp lánh.
“Đa tạ nương tử.”
Hắn đứng dậy, lấy khăn tay cẩn thận lau từng giọt mồ hôi trên trán ta, động tác vừa ôn nhu vừa chuyên chú.
Xung quanh truyền đến tiếng cười nhẹ và lời thì thầm đầy thiện ý của các vị phu nhân, tiểu thư:
“Trước kia chỉ nghe nói tam công tử nhà họ Tạ thể nhược nhiều bệnh, hôm nay gặp rồi mới hay, thì ra là người ôn nhu đến thế.”
Tạ Thừa Cảnh vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi:
“A Du là phúc tinh của ta.”
“Từ ngày nàng gả cho ta, Diêm Vương cũng buông tha ta rồi.”
“Vậy nên, ta đương nhiên phải đối xử tốt với nàng thật tốt.”
13
Từ hôm ấy trở đi, Bùi Yến Thanh luôn lởn vởn quanh ta và Tạ Thừa Cảnh như chiếc bóng.
Mỗi khi hắn định bước tới mở lời với ta, Tạ Thừa Cảnh liền đưa tay che miệng khẽ ho, vẻ mặt yếu ớt.
Hắn tựa đầu lên vai ta, nhìn Bùi Yến Thanh cười vô tội đến mức khiến người ta khó lòng trách móc.
“Thế tử Bùi gia thứ lỗi, nội tử còn phải chăm sóc thân thể yếu nhược của ta, e rằng không rảnh tiếp chuyện với ngài.”
Chuyện gần đây của Bùi Yến Thanh, ta cũng có nghe loáng thoáng vài câu.
Không phải ta cố ý đi nghe ngóng.
Chẳng qua là, chỉ cần Bùi Yến Thanh gặp chuyện xui xẻo, biểu muội liền hận không thể gõ trống khua chiêng đốt pháo ăn mừng.
Nghe nói, chẳng rõ vì lý do gì mà hắn mâu thuẫn với trưởng bối trong nhà, giận dỗi dọn thẳng đến ở trong hoa lâu, cuối cùng lại bị Bùi Hầu gia nổi giận lôi đình, trực tiếp xách cổ về trước mặt bao người.
Trên bàn có đặt lá thư do người của Bùi Yến Thanh mang tới.
Cũng phải cảm tạ Tạ Thừa Cảnh, rộng lượng đến mức giao nguyên vẹn cho ta, chẳng thiếu một chữ.
Những chuyện kiếp trước, với ta chẳng khác gì chuyện hoang đường trong truyền thuyết.
Ta chưa từng trải qua những đau thương của Thẩm Tri Du đời trước, tự nhiên cũng không thể vì nàng mà tha thứ cho Bùi Yến Thanh.