“Giang Giang, nàng xem những người kia cười nói vui vẻ, nhưng ai mà chưa từng mất đi người mình yêu đâu? Phụ mẫu, tổ mẫu tổ phụ, phu thê, con cái… Có gì là không thể vượt qua? Chỉ là có người ở lại ngày hôm qua. Còn ta, phải bước tiếp về phía trước.”
“Có người cần tương lai. Cũng có người, chỉ cần quá khứ là đủ rồi.”
Ta nói có phần giận.
Ai cũng có thể nói vậy, duy chỉ Tiêu Dục là không thể.
Tiêu Dục vốn là Tứ hoàng tử chẳng ai để ý, sống trong cảnh khó khăn.
Yến Mục là thế tử phủ Yến vương, là thiếu tướng quân uy danh của Bắc Cương, là người bạn thân thiết nhất thuở nhỏ của Tiêu Dục.
Yến Mục biết Tiêu Dục cần quân công để có chỗ đứng, liền dẫn hắn ra chiến trường Bắc Cương.
Chàng biết địch mạnh bao nhiêu, càng có lợi cho Tiêu Dục.
Chàng chọn đối thủ mạnh nhất, liều mạng thắng trận, nhưng chỉ để lại một cái chân gãy giữa đời.
Làm sao có thể chỉ dùng một câu nhẹ nhàng “đã ở lại ngày hôm qua” để kết thúc chứ?
“Giang Giang, nàng có thể đừng tàn nhẫn với ta vậy không? Nàng vẫn còn oán ta sao? Oán chúng ta cùng đi, mà chỉ có ta trở về? Chẳng lẽ... nàng hy vọng ta cũng đừng trở về?”
Sắc mặt ngài ấy không tốt lắm.
Ta mới chợt nhớ, ta là thương nhân mà.O mai d.a.o Muoi
Nói chuyện tình cảm thì lỗ vốn.
Ta cười gượng:
“Người yêu thì cả ngàn cả vạn, chứ đối tác đáng tin như chúng ta thì hiếm lắm. Vẫn nên trân trọng thôi! Nếu huynh trả lại ta một thành lợi nhuận vừa nãy, ta cũng sẵn lòng cứ thế mà ngắm nhìn huynh mãi. Dù sao thì gương mặt này của Huỳnh cũng đâu có dọa người.”
Ngài ấy hừ lạnh:
“Thu cái kiểu vô lại của nàng lại, vô dụng với ta!”
Ta phá lên cười ha hả.
Đột nhiên ngài ấy nhìn vượt qua ta, ánh mắt nhìn về phía sau.
Ta cũng quay đầu lại.
Chẳng có gì cả.
Chỉ có một làn hương tuyết tùng lạnh lẽo.
Đó là mùi tuyết tùng đặc trưng của Bắc Cương.
Quá quen thuộc, ta không thể nhầm được.
Dù người đông như nước, hương ấy vẫn rõ ràng như thế.
Trong đầu ta vang lên một tiếng “đùng” như pháo nổ giữa trời, lập tức trống rỗng, rồi lại rực rỡ đến chói mắt.
13
Hương tuyết tùng quen thuộc ấy, mang theo khí tức của gió tuyết Bắc Cương, ngạo nghễ xuyên qua làn gió ấm ngọt ngào và đám đông trong đêm Thượng Nguyên, xông thẳng vào tận sâu phổi ta.
Đó là hương tuyết tùng quen thuộc của chàng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chàng chưa c.h.ế.t! Chàng thật sự đã trở về! Chàng đang ở gần đây!
Niềm vui sướng khôn cùng như thủy triều cuộn trào, trong chớp mắt nhấn chìm mọi giác quan của ta, nhấn chìm cả tiếng cười nói huyên náo xung quanh.
Ta đột ngột xoay người, điên cuồng tìm kiếm trong biển người như thủy triều.
Mỗi bóng lưng cao lớn, mỗi góc tối nơi ngã rẽ đều khiến tim ta đập như trống trận.
Là chàng sao?
Góc áo đen vụt qua ấy?
Bóng người đội nón lá kia?
“Giang Giang?”
Giọng Tiêu Dục căng cứng vang lên phía sau ta.
Ta như không nghe thấy gì, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào mùi hương như đang kéo linh hồn ta đi kia.O mai d.a.o Muoi
“Giang Đường!”
Cổ tay ta bị một lực mạnh siết lấy.
Tiêu Dục cưỡng ép kéo ta trở về hiện thực, lực tay lớn đến mức khiến ta đau nhói.
“Huynh làm gì vậy?!”
Ta giận dữ quay đầu trừng mắt nhìn ngài ấy.
“Vậy còn nàng đang làm gì?”
Ngài ấy gằn lại.
“Yến Mục, chàng chưa c.h.ế.t, đúng không? Ta ngửi thấy mùi hương của chàng.”
Sắc mặt Tiêu Dục dưới ánh đèn lồng mờ mờ trở nên khó đoán.
Ngài ấy không trả lời, chỉ từ từ giơ tay, rút ra hộp gấm ban nãy bị ta từ chối từ trong tay áo.
Ngài ấy mở hộp ra một cách lặng lẽ.
Bên trong là một cây trâm.
Không phải trân châu ngọc ngà, mà là một cây trâm hoàn toàn được điêu khắc từ gỗ sẫm màu.
Đầu trâm được tỉ mỉ khắc thành một chùm lá thông dày đặc, sống động như thật, tựa như vừa mới ngắt từ cành thông sau tuyết.
Chính cây trâm ấy đang tỏa ra hương tuyết tùng thanh lạnh, thuần khiết!
Không phải Yến Mục đến...
Là cây trâm này!
“Gỗ tuyết tùng tính hàn, hương thơm thanh khiết, lâu phai, giúp an thần.”
Tiêu Dục điềm tĩnh nói.