Lưu Ly Vỡ Tan

Chương 9



Phó Hành lập tức câm bặt.

 

Lâm Uyển Khanh cũng lập tức đứng thẳng được luôn.

 

Bản năng nhạy bén của một thứ nữ đã giúp nàng tìm thấy mục tiêu mới.

 

Người nam nhân này, nhất định mạnh hơn Phó Hành!

 

Nàng gần như theo bản năng, mạnh tay đẩy Phó Hành đang ôm mình ra.

 

Gương mặt nàng ta ngay lập tức hiện ra biểu cảm dịu dàng, yếu đuối đáng thương nhất, như liễu yếu đón gió bước nhanh vài bước, cúi người thi lễ trước Tiêu Dục.

 

Giọng nàng ta cố tình nũng nịu, ngọt đến phát ngấy:

 

“Vị công tử này! Vừa rồi... tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Tiểu nữ mắt mù không thấy Thái Sơn, lời nói có phần mạo phạm, mong công tử rộng lượng tha thứ!”

 

Nàng cố gắng bắt chước dáng vẻ của tỷ tỷ cùng cha khác mẹ khi yết kiến quý nhân, từng động tác đều toát lên vẻ yếu ớt được tính toán kỹ càng, vừa lấy lòng vừa ra vẻ nhu mì.

 

“Không biết công tử quý tính đại danh, phủ đệ ở đâu? Ngày khác tiểu nữ nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, mời phụ thân đích thân tới cửa tạ lỗi. Phụ thân tiểu nữ là chính tứ phẩm Hộ bộ Tả thị lang Lâm Chi Đạo…”

 

Ta nhịn không được cười khẽ một tiếng.

 

Dựa vào phụ thân nàng à? 

 

Còn chưa đủ tư cách đến cửa đâu.

 

Tiêu Dục ghét nhất cái kiểu tiểu thư quan gia giả nhân giả nghĩa này.

 

Nếu không thì đến giờ ngài đã có Thái tử phi rồi.

 

Nàng ta nói cả tràng như vậy, không một câu nào không giẫm đúng vào điểm giới hạn của Tiêu Dục.O mai d.a.o Muoi

 

Quả nhiên, lời còn chưa dứt, tay áo Tiêu Dục khẽ vung.

 

Một bàn tay dài và mạnh như kìm sắt đã nắm lấy cổ tay nàng ta, nhẹ nhàng hất ra.

 

Là một trong những thị vệ phía sau Tiêu Dục.

 

“A!” 

 

Lâm Uyển Khanh hét lên, bị lực đạo khéo léo hất xoay hai vòng, loạng choạng lùi về sau mấy bước, lảo đảo ngã vào người Phó Hành đang chưa hoàn hồn.

 

Búi tóc được chải chuốt cẩn thận của nàng lập tức tán loạn.

 

Phó Hành cúi đầu nhìn nàng đang tóc tai bù xù, mặt mày kinh hoảng xen lẫn nhục nhã, ngã trong lòng mình.

 

Hắn có ngu cũng hiểu nàng vừa đẩy hắn ra để tiếp cận người kia là có ý gì.

 

Hắn lập tức đẩy nàng ra, mặc nàng ngã ngồi dưới đất.

 

Hắn quay sang nhìn ta nói: 

 

“A Đường, quay lại bên ta đi.”

 

Hắn còn tưởng ta không thể rời xa hắn.

 

Chỉ cần hắn ngoắc tay, ta sẽ vẫy đuôi mà chạy đến.

 

Ta lắc đầu: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Phó Hành, giữa ta và ngươi, đến đây thôi.”

 

Ta quay người định rời đi.

 

Phó Hành lao lên giữ chặt lấy ta.

 

“Chưa làm xong thủ tục hòa ly, nàng vẫn là thê tử ta một ngày. Về với ta đi, ta sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

 

Còn chưa đợi ta lên tiếng, Tiêu Dục đã hừ lạnh một tiếng.

 

Ngài ấy thậm chí không quay đầu lại, thị vệ vừa rồi đã nhẹ nhàng đẩy Phó Hành ra.

 

Tiêu Dục nhìn vạt tay áo bị kéo lệch của ta, đưa tay định giúp ta chỉnh lại.

 

Ta vội vàng né tránh.

 

Ngài ấy hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn ta, giọng trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi:

 

“Giang Giang, huynh ấy đã đi lâu như thế rồi, nàng... không thể nhìn thử... người khác được sao?”

 

12

 

Từng chữ từng câu của ngài ấy như được rút từ tận sâu trong lồng n.g.ự.c.

 

Ta nuốt xuống nỗi đắng nơi cổ họng, cúi đầu im lặng:

 

“Vậy nếu chàng ấy đã đi lâu như thế, huynh có buông được chàng ấy ra không?”

 

Ngài ấy thoáng sững người.

 

Sự náo nhiệt của đêm Thượng Nguyên như bị tấm màn vô hình chắn lại.O mai d.a.o Muoi

 

Ánh mắt ngài ấy thêm phần mệt mỏi, để lộ nỗi đau sâu không thấy đáy.

 

“Không buông được, dù còn sống hay đã c.h.ế.t... mới đau.”

 

Ngài ấy cười, nhưng lại vô cùng thê lương.

 

Ngài ấy lấy từ tay áo ra một chiếc hộp gấm, cầm đã rất lâu.

 

Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa ra cho ta, tay khẽ run.

 

“Tặng nàng.” 

 

Giọng ngài mang theo nỗi buồn khó hiểu.

 

“Ta không nhận!”

 

Ta không thể nhận quà của ngài ấy.

 

Cả hai chúng ta đều hiểu, người như Yến Mục, tốt đẹp như vậy, chắn ngang ở giữa, là điều mãi mãi không thể vượt qua.

 

Với ta, chàng như phụ thân như huynh trưởng, là người ta yêu nhất.

 

Với ngài ấy, chàng cũng như phụ thân như huynh trưởng, là người ngài ấy tin tưởng nhất.

 

Tiêu Dục đứng đó rất lâu, cuối cùng ánh mắt vượt qua đám đông trước mặt.