Lưu Ly Vỡ Tan

Chương 11



Niềm vui khôn xiết trong ta lập tức tan biến như thủy triều rút sạch.

 

Ta như từ mây cao rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng.

 

Trái tim bị khoét mất một mảng lớn, gió đêm lạnh lẽo nơi thượng kinh gào thét thốc vào.

 

“Ha ha ha…” 

 

Ta cười khẽ.

 

Cười rồi, ta xoay người sải bước rời đi.

 

“Giang Giang!” 

 

Giọng Tiêu Dục vang lên sau lưng, mang theo sự hoảng hốt.

 

Ta không quay đầu lại.

 

Chỉ cảm thấy sự phồn hoa náo nhiệt nơi thượng kinh, từ nay chẳng còn chút liên quan gì đến ta.

 

Trời đất mênh mang, người người ồn ào.

 

Nhưng ta chẳng muốn nghe gì nữa, cũng chẳng muốn nhìn thấy gì nữa.

 

14

 

Tiêu Dục nhìn theo bóng dáng Giang Đường hoảng loạn lảo đảo rời đi, dần bị biển người cuốn trôi, chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến không thở nổi.O mai d.a.o Muoi

 

“Điện hạ.” 

 

Thị vệ phía sau bước đến, không lên tiếng, chỉ ra hiệu hỏi.

 

“Không sao.” 

 

Ngài ấy phẩy tay, hai thị vệ lập tức lặng lẽ lui lại, hòa vào bóng tối như chưa từng xuất hiện.

 

Ngài ấy không rời đi ngay, mà chỉ đứng đó, ánh mắt nặng nề dõi theo hướng Giang Đường biến mất, rất lâu không động đậy.

 

Rồi ngày ấy mới xoay người, đi về hướng khác.

 

Hậu sơn tịnh viện chùa Báo Ân.

 

Ban đêm nơi đây yên tĩnh lạ thường, hoàn toàn đối lập với đèn đuốc huy hoàng ở tiền sơn.

 

Chỉ có vài chiếc đèn lồng nhỏ treo nơi mái hiên lắc lư theo gió, đổ bóng mờ ảo lay động xuống nền đất.

 

Tiêu Dục bước đi như đã quá quen thuộc, băng qua hành lang sâu hun hút, đến trước một thiền phòng hẻo lánh.

 

Ngài ấy đẩy cửa bước vào.

 

Trong phòng bày biện cực kỳ đơn sơ, một bàn, một ghế, một giường gỗ, trong không khí phảng phất mùi tuyết tùng cũ kỹ lẫn hương thuốc.

 

Bên cửa sổ, một bóng người đang ngồi quay lưng về phía cửa trên chiếc xe lăn bằng gỗ.

 

Dù ngồi, vóc dáng người đó vẫn cao lớn thẳng tắp.

 

Chỉ là dưới ánh đèn mờ vàng, bóng lưng ấy lại trở nên vô cùng cô độc và nặng nề.

 

Nghe tiếng mở cửa, người đó khẽ quay đầu lại, bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn siết nhẹ, gần như không thể phát hiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tiêu Dục đóng cửa lại, bước tới vài bước rồi dừng lại, nhìn người kia.

 

Lồng n.g.ự.c ngài ấy vẫn phập phồng dữ dội, áo thiền đã ướt đẫm mồ hôi.

 

“Vẫn đi gặp nàng rồi à?” 

 

Tiêu Dục là người phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

 

“Nàng đi rồi sao?” 

 

Người đó không trả lời, ngược lại hỏi lại, giọng khàn khàn.

 

“Ừ. Mất hồn mất vía, như thể bị rút cạn sinh khí.”

 

Bóng người trên xe lăn khẽ run lên, vẫn không lên tiếng.

 

“Chừng đó năm rồi, Yến Mục. Ngươi trốn trong bóng tối của Phật viện, nhìn nàng đau khổ, nhìn nàng giãy giụa, nhìn nàng vì một kẻ thế thân tầm thường mà dốc hết tâm can… vẫn chưa đủ sao?”

 

Yến Mục chậm rãi ngẩng đầu.

 

Vết sẹo dài từ trán kéo xéo đến cằm dưới ánh đèn trông càng dữ tợn, phá hủy hoàn toàn dung mạo từng vô song tuấn tú của chàng.O mai d.a.o Muoi

 

Dưới lớp thiền y, ống quần bên trái trống rỗng, âm thầm tố cáo sự khốc liệt của trận chiến năm xưa.

 

Trong mắt chàng cuồn cuộn đau đớn, giằng xé, tự ti và nỗi nhớ vô tận, chỉ là đã chẳng còn chút khí khái ngày xưa của thiếu niên tướng quân Bắc Cương.

 

“Ta như vậy... sao có thể gặp nàng?”

 

“Sao không thể?” 

 

Tiêu Dục đột ngột cao giọng, cơn giận bị đè nén lẫn sự mỏi mệt cùng ùa ra:

 

“Ngươi chỉ nhìn thấy vết sẹo trên mặt mình, cái chân đã mất! Nhưng ngươi có từng nhìn đến trái tim của nàng chưa?”

 

“Ngươi nghĩ nàng là kẻ coi trọng dung mạo sao? Bốn năm! Suốt bốn năm, nàng sống trong nhớ nhung và ăn năn vì ngươi! Nàng tình nguyện biến mình thành trò cười!”

 

Tiêu Dục bước đến gần một bước, ánh mắt rực cháy nhìn chằm chằm Yến Mục:

 

“Năm xưa tại chùa Báo Ân, ngươi nhìn nàng khấn Phật, cầu dùng cả đời để được gặp ngươi một lần. Trước quầy kẹo hồ lô, nàng đứng trước mặt ngươi mà rơi lệ.”

 

“Ngươi nhìn nàng như một hồn ma, bấu víu lấy Phó Hành như chiếc phao cuối cùng. Ngươi nhìn thấy trượng phu của nàng dẫn theo nữ nhân khác đến cầu duyên. Ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy?”

 

Giọng ngài ấy run rẩy:

 

“Ngươi có biết nàng phải cười gượng, chịu đủ ấm ức mà vẫn phải dỗ dành kẻ thế thân ấy ra sao không? Ngươi có biết đêm Thượng Nguyên hôm nay, nàng vì muốn hoàn thành một giấc mơ dang dở với ngươi, đã hèn mọn đến thế nào không?!”

 

“Vậy nên, ngươi hãy đến bên nàng đi. Ngươi hãy mang nàng đi đi. Vốn dĩ, là chúng ta cùng gặp nàng mà.” 

 

Ngài ấy nhẹ giọng nói, như một lão tăng nhập định.

 

Tiêu Dục siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch:

 

“Yến Mục, ta đã thay ngươi ở bên nàng suốt bao nhiêu năm. Ta nhìn nàng trầm luân trong đau đớn, nhìn nàng vì một tia hương vị sót lại của ngươi mà như sống lại, rồi vì một cây trâm mà lại c.h.ế.t lặng… Đủ rồi! Thật sự đủ rồi!”

 

Trong thiền phòng chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của hai người.

 

Tiêu Dục nhắm mắt lại, rồi mở ra, ánh mắt chỉ còn lại sự bình tĩnh đến tàn khốc và một loại quyết tuyệt.