Ngài ấy bước đến cửa phòng, tay đặt lên then cửa, không quay đầu, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng truyền đến tai Yến Mục:
“Thanh tịnh của Phật viện không cứu được ai cả, chỉ khiến người sống càng thêm đau khổ. Tâm của Giang Đường, chưa bao giờ thay đổi. Điều nàng chờ đợi, từ đầu đến cuối, chỉ là ngươi, Yến Mục.”
Ngài ấy dừng lại một lúc, giọng nói mang theo quyết đoán:
“Nếu ngươi vẫn chọn trốn mãi ở đây… Vậy thì, Yến Mục, từ nay về sau, ta sẽ không thay ngươi trông chừng nàng nữa. Ta sẽ... trân trọng nàng thật tốt.”
Lời vừa dứt, Tiêu Dục không chút do dự mở cửa thiền phòng.
Trong phòng, tĩnh lặng như c.h.ế.t.
Một giọt lệ lặng lẽ lăn xuống.
Không ai biết được nỗi đau của chàng.
Nếu chỉ là mất đi một chân, nếu chỉ là có thêm một vết sẹo trên mặt, chàng đã không để Giang Đường sống thê thảm như thế.
Nhưng, chàng mất không chỉ là những thứ đó.
Chàng không còn đủ tư cách làm nam nhân của nàng nữa.O Mai Đao Muoi
Đó mới là điều chí mạng.
Ban đầu chàng vốn không định sống nữa.
Chàng còn sống, chỉ vì nàng còn sống.
“Vậy thì... hãy thật lòng... trân trọng nàng đi...”
Giọng nói khàn khàn khô khốc, khó nhọc thốt ra khỏi cổ họng chàng, mang theo nỗi bi thương không thể nói thành lời.
15
Trời đã khuya.
Gió lạnh xuyên thấu lớp áo lông cáo.
Đầu óc ta dần nguội lại.
Trước mắt lại hiện lên ánh mắt của Tiêu Dục, thứ ánh mắt mà cảm xúc chẳng thể nói rõ thành lời.
Ngài ấy rõ ràng biết mùi tuyết tùng sẽ khiến ta nhớ đến Yến Mục, vậy mà còn cố tình tặng ta cây trâm tuyết tùng đó là vì sao?
Chúng ta ba người ở cùng nhau nhiều năm, ta hiểu quá rõ con người hắn.
Ngài ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô nghĩa.
Vậy thì… một ý nghĩ chợt lóe lên, như lưỡi d.a.o sắc bén phá vỡ tầng băng mù mịt, đ.â.m xuyên qua làn sương nghi hoặc.
Ngài ấy đang nhắc ta!
Ngài ấy không thể phản bội Yến Mục, nhưng lại muốn ngầm nói cho ta biết, Yến Mục vẫn còn sống!
Chắc chắn là vậy! Nhất định là vậy!!
Sao ta lại không nghĩ ra chứ?
Hương tuyết tùng ấy mang theo hơi ấm của chàng, không hoàn toàn giống với cây trâm kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một dòng suối ấm nóng gần như cuồng dại tràn qua lớp giá lạnh vừa rồi.
Yến Mục, chàng vẫn còn sống! Còn sống!! Còn sống!!!
Vậy là đủ rồi! Quá đủ rồi!
Chàng không chịu gặp ta, thì có sao chứ?
Chàng là người như thế, dù chỉ có một tia khả năng, tuyệt đối cũng sẽ không không gặp ta.
Chàng không gặp, ắt có lý do không gặp của chàng.
Trời cao đã để chàng sống, ta còn có thể đòi hỏi gì thêm đây?
Không còn tiếc nuối gì nữa.
Không còn tiếc nuối gì nữa.
Giọt lệ đầu tiên ta rơi suốt ngần ấy năm, là vì vui sướng.
Tiểu Thúy xách lồng đèn đuổi theo ta:
“Tiểu thư, sao người đi càng lúc càng nhanh vậy?”
Vì, ta cảm thấy mình có thể bay lên được mà.O mai d.a.o Muoi
“Tiểu Thúy.”
GIọng ta mang theo một sự nhẹ nhàng chưa từng có:
“Về phủ trước đi. Chúng ta chuẩn bị một chút, rời khỏi Thượng Kinh! Ta sẽ đưa ngươi đến một nơi ấm áp hơn.”
“Dạ được!”
Tiểu Thúy thấy ta vui vẻ, cũng vui lây.
16
Vừa đẩy cửa phủ ra, một luồng sát khí khác thường đã ập tới.
Toàn bộ gia nhân trong phủ đều bị Lâm Uyển Khanh ra lệnh triệu tập đến đây, đứng chắp tay, im phăng phắc, không ai dám thở mạnh.
Lâm Uyển Khanh mặc một chiếc áo khoác đỏ tươi chói mắt, đứng thẳng người giữa sân, nơi ánh sáng rực rỡ nhất chiếu tới.
Màu đỏ ấy, là màu mà tỷ tỷ ruột nàng ta yêu thích nhất, bao nhiêu lần nàng ta chỉ có thể đứng nhìn mà không dám chạm vào.
Giờ phút này, nàng ta cảm thấy một sự thỏa mãn chưa từng có, gần như là biến thái.
Đây mới chính là khí thế của “trưởng nữ”, của “chính thất”!
Nàng ta nhìn ta đi vào, giọng the thé chói tai:
“Hừ! Còn mặt mũi mà trở về? Giữa thanh thiên bạch nhật dám câu dẫn nam nhân bên ngoài, làm mất hết mặt mũi của phủ Phó và biểu ca!”
Những lời độc địa kiểu này, trước kia nàng ta từng nghe từ miệng kế mẫu và mấy bà tử vô số lần.
Chỉ khác là khi đó người bị mắng là nàng ta.
Giờ đây, cuối cùng cũng có thể thoải mái vẩy m.á.u chó vào người khác.