Lưu Ly Vỡ Tan

Chương 13



Nhưng trong lòng ta đang ngập tràn niềm vui vì Yến Mục vẫn còn sống, chẳng buồn so đo với lời châm chọc khiêu khích của nàng ta, chỉ đi thẳng vào trong viện.

 

Thấy ta không thèm để ý, nàng ta càng thêm ngang ngược, bước lên chặn đường ta.

 

Nàng ta biết rất rõ một thứ nữ như mình, giờ muốn giữ thế thì nhất định phải lập uy, nếu không thì cho dù làm chính thê rồi vẫn bị người ta xem thường.

 

Nhưng nàng ta sai ở chỗ, không nên chọn ta để lập uy.

 

Tiểu Thúy vừa định bước ra chắn trước ta.

 

Ta nhẹ nhàng đẩy nàng sang một bên, cười nhạt:

 

“Ngươi nói người đó không biết xấu hổ? Ngươi có biết một câu đó thôi, là đủ khiến đầu phụ thân ngươi rơi chưa?”

 

“Ngươi đừng hù dọa ta!”

 

“Vậy ngươi nhớ lại xem hôm nay, hộ vệ đứng sau lưng người ấy, thanh đ.a.o mang theo bên hông họ, là đ.a.o loại gì?”

 

Nàng ta vốn là xuất thân quan lại, bị ta nhắc một câu liền nhận ra người mặc hắc y kia tuyệt không phải nhân vật tầm thường.

 

Nhưng nàng ta suy nghĩ một chút, lại lấy lại can đảm:

 

“Hừ! Ngươi… chẳng qua là tình cờ gặp quý nhân, liền mặt dày bám riết không buông! Nếu hắn thật sự coi trọng ngươi, sao ngươi còn phải cúi đầu nhẫn nhịn trước mặt biểu ca?”

 

“Đừng lấy hắn ra để che đậy sự thất đức của ngươi. Ngươi đáng bị biểu ca ta hưu bỏ! Đừng mơ mang đi dù chỉ một cọng cỏ trong phủ này!”

 

Nàng ta tưởng rằng, nhắc đến Phó Hành thì ta sẽ sợ.

 

Nhưng chính câu nói ấy lại khiến ta chợt hiểu ra tại sao nàng ta phải bày ra cái trận thế này.O Mai d.a.o Muoi

 

Theo luật lệ, nếu là “hòa ly” thì có thể mang theo toàn bộ hồi môn, còn nếu bị “hưu” thì chẳng được mang gì cả.

 

Một thứ nữ như nàng ta, vốn chẳng mong được kế mẫu cho mấy món hồi môn ra hồn.

 

Mà Phó Hành thì chỉ là một thư sinh nghèo túng.

 

Mọi thứ trong phủ này, đều do hồi môn của ta dựng nên.

 

Nếu ta thật sự mang đi, chỉ e nàng ta đến cả cái khăn tay cũng phải đắn đo mới dám mua.

 

Ta khinh thường đáp:

 

“Những thứ ta Giang Đường không cần, ai lấy cũng được. Nhưng thứ đã là của ta, mà cố tình cướp đoạt, chỉ sợ ngươi chưa có bản lĩnh đó.”

 

Lâm Uyển Khanh tức đến đỏ bừng cả mặt, chỉ vào mặt ta mà mắng:

 

“Ta sẽ bảo biểu ca viết hưu thư ngay lập tức!”

 

“Uyển Khanh!”

 

Tiếng nói trầm thấp pha giận dữ của Phó Hành cắt ngang nàng ta.

 

Không biết từ khi nào hắn đã đứng ở cửa, mặt lạnh như thép.

 

Thấy Phó Hành tới, Lâm Uyển Khanh lập tức thay đổi sắc mặt, nhào tới nắm lấy tay áo hắn, nũng nịu:

 

“Biểu ca! Huynh xem nàng ta kìa! Không chỉ không biết liêm sỉ, ở bên ngoài còn quyến rũ nam nhân...”

 

“Trời tối rồi, nàng về nghỉ đi.” 

 

Phó Hành không đoái hoài đến lời nàng ta, ánh mắt nhìn thẳng về phía ta, như muốn nhìn xuyên vào hồn ta:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Giang Đường, nàng và Yến Mục… rốt cuộc là quan hệ gì?”

 

17

 

Thì ra vừa rồi, lúc bị thị vệ của Tiêu Dục kéo đi, hắn cũng chưa đi xa.

 

Hắn đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện giữa ta và Tiêu Dục.

 

Khi hắn đỗ trạng nguyên, Yến Mục đã tử trận ở Bắc Cương nhiều năm, ai ai cũng biết. 

 

Cũng từng có người nói hắn và Yến Mục có vài phần giống nhau, nhưng hắn chưa từng để tâm. 

 

Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ ta lại có quan hệ gì với Yến Mục.

 

Cho đến tối nay, khi nghe được cuộc đối thoại giữa ta và Tiêu Dục, hắn như bừng tỉnh trong chớp mắt.

 

Khi ta nhìn gương mặt thất thần của hắn, như nhìn thấy chính bản thân ta tuyệt vọng đẫm lệ ngày đầu gặp hắn ở chùa Báo Ân…

 

Bàn tay của Phó Hành siết chặt cổ tay ta, lực mạnh đến kinh người.

 

“Giang Đường, mỗi lần nàng nhìn ta… có phải trong lòng luôn nghĩ đến hắn không?”

 

Giọng hắn khàn đục, vỡ vụn, từng chữ như rướm m.á.u.

 

Giọng hắn chợt trầm xuống, mang theo sự run rẩy khó tin: O mai d.a.o Muoi

 

“Giang Đường… sao nàng dám… xem ta là kẻ thay thế?!”

 

“Phó Hành, ta và ngươi, đều chỉ đang lợi dụng lẫn nhau. Không ai nợ ai cả. Giờ đây ngươi đã có Lâm tiểu thư để nâng đỡ con đường làm quan. Ta cũng đã quyết định thành toàn cho ngươi rồi. Đôi bên được cái mình cần, không còn nợ nần gì nhau. Yên ổn mà chia tay, mỗi người an yên, coi như là kết thúc.”

 

“Kết thúc? Không nợ nần? Giang Đường…! Nàng đừng hòng!”

 

Lửa giận của Phó Hành bùng lên.

 

“Nàng vì một kẻ đã c.h.ế.t mà đòi đi sao? Nàng để tâm đến gương mặt này đúng không? Vậy thì gương mặt này, ta có! Ta đang ở đây! Nàng cứ nhìn đi! Nhìn đến c.h.ế.t cũng được! Dù sao… hắn cũng chỉ là một người c.h.ế.t! Đáng lẽ ra… hắn phải c.h.ế.t từ lâu rồi!”

 

Ghen tuông và tức giận khiến hắn phát cuồng, mất hết lý trí.

 

“Đủ rồi!” 

 

Ta cắt ngang tiếng gào của hắn.

 

“Phó Hành, ngươi mãi mãi không thể là chàng được! Ngay cả nốt ruồi nơi khóe mắt chàng… ngươi cũng không bằng!”

 

Phó Hành cười điên dại.

 

Ta không muốn dây dưa thêm với hắn nữa.

 

“Phó Hành, ngươi nghĩ cho kỹ đi. Nghĩ về mối quan hệ giữa ngươi và Lâm gia. Nghĩ kỹ xem người ta gặp hôm nay ở Bình Khang phường là ai. Nghĩ cho rõ, ngươi đã phải làm gì mới có được vị trí hôm nay. Ngươi có cam lòng… để tất cả đổ sông đổ biển không?”

 

Phó Hành khựng lại, c.h.ế.t lặng.

 

Một luồng khí lạnh khiến hắn tỉnh táo trong khoảnh khắc.

 

Chức quan của hắn, tiền đồ của hắn, cái thang danh vọng hắn phải vật lộn mới leo được lên!

 

Đó chính là điểm yếu của hắn.

 

Mà ta, hiểu rõ hơn ai hết.

 

Ngày mai, ta sẽ đi. Không ai có thể ngăn ta lại.