Ta khẽ gật đầu.
“Ừ, không dễ gì.”
Cảm giác ấy, ta cũng hiểu.
Người mình muốn gặp, chỉ khi c.h.ế.t đi mới có thể gặp lại.
Còn sống, chẳng phải cũng là không thấy điểm dừng đó sao?
“A Đường, người ta nói nàng yêu ta đến c.h.ế.t đi được. Nhưng nếu thật sự yêu ta, thì đâu phải như thế này. Dù ta có cùng ai thế nào, nàng cũng chẳng giận, chẳng ghen.”
“Nàng biết điều khiến ta khó chịu nhất là gì không? Mỗi lần nàng nhìn ta, ta đều cảm thấy… người nàng nhìn không phải là ta. Người nàng nhìn đến cùng… là ai vậy?”
Tim ta run lên.
Ta cứ ngỡ mình che giấu rất khéo… vậy mà cũng bị hắn nhận ra rồi sao?
Ta luống cuống đứng dậy.
“Ta đi nấu canh giải rượu cho chàng.”
Hắn bỗng vươn tay kéo ta lại.
“Hôm nay ta đến chùa Báo Ân. Nhớ lại bốn năm trước, chính ở đó, ta gặp nàng. Nàng mặc một bộ y phục trắng đứng trước quầy kẹo hồ lô mà khóc. Ta tưởng nàng thèm ăn mà không có tiền.”
“Không hiểu sao ta chẳng thể chịu được khi thấy nàng khóc, liền lấy hết những đồng tiền còn lại mua một xâu cho nàng.”
“Nhưng ta luôn muốn hỏi, rõ ràng nàng có tiền, sao vẫn đứng đó mà khóc? A Đường, hôm đó nàng rơi nước mắt… không phải vì muốn ăn hồ lô, đúng không?”
Mũi ta cay xè.
Hôm đó là ngày giỗ của Yến Mục. O mai Dao Muoi
Ta đến chùa Báo Ân cầu phúc cho chàng.
Ta ngửi thấy phía sau mình có mùi hương của chàng.
Quay đầu lại, thấy một bóng dáng… quá giống.
Ta đuổi theo, nhưng vừa rẽ qua sạp hàng… người đó đã biến mất.
Và Phó Hành xuất hiện.
Khoảnh khắc ấy, ta cứ ngỡ là Yến Mục trở về.
Hắn giống chàng như năm đó khi mới gặp, mua cho ta một xâu hồ lô.
Hắn hoàn thành giấc mộng mà ta cứ ngỡ cả đời này không thể đạt được.
Đến tận bây giờ nghĩ lại, ta vẫn không khỏi rưng rưng.
Hắn nhìn ta đầy dò hỏi.
Ta cúi đầu, không đáp.
Không khí lặng đi một hồi.
Chợt ngoài cửa bỗng xôn xao.
“Biểu ca! Biểu ca, sao huynh không đợi muội?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâm Uyển Khanh còn chưa bước vào, giọng đã vọng vào phòng.
Vẻ mặt Phó Hành lập tức tỉnh táo hơn vài phần, buông tay ta ra.
Ta bước ra ngoài đón nàng.
“Hắn say quá rồi. Ta đi nấu ít canh giải rượu.”
Nàng cười nhạt.
“Đừng có giả bộ hiền lương thục đức nữa. Vô dụng thôi! Dù có giả tạo đến đâu, biểu ca cũng không ưa ngươi đâu. Không sợ nói cho ngươi biết, sáng sớm nay bọn ta đến chùa Báo Ân cầu phúc, cầu cho nhân duyên bền vững.”
“Ngươi đoán xem? Chúng ta rút được thẻ thượng thượng đấy! Ngươi vốn không xứng với biểu ca, đừng mặt dày mà chiếm mãi vị trí phu nhân nữa.”
Ta nhẹ giọng đáp:
“Vậy còn ngươi, ngươi xứng sao?”
“Biểu ca yêu ta, thế thì ta xứng!”
Nàng đáp đầy đắc ý.
Ta khẽ gật đầu.
Câu này… ta chẳng phản bác được.O mai d.a.o muoi
“Nếu ngươi nghĩ thế, thì là thế đi.”
“Nếu ngươi biết điều thì nên tự lui khỏi vị trí Phó phu nhân sớm đi.”
“Được.”
Ta bình thản đáp một tiếng.
Chợt nghe trong phòng rầm một tiếng.
Giống như có vật gì nặng nề ngã từ trên giường.
Lâm Uyển Khanh lập tức chạy vào.
Hôm sau, Phó Hành tỉnh rượu.
Ta cứ tưởng hắn sẽ hỏi lại chuyện đêm qua.
Nhưng hắn chẳng nói gì.
Ta lại tưởng hắn sẽ đề nghị hòa ly.
Nhưng hắn vẫn chẳng nói gì.
Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi đi như thế.
Tết Thượng Nguyên… ngày càng gần rồi.
5
Hội Thượng Nguyên năm ấy, trong phủ náo nhiệt vô cùng.
Ta ban bạc thưởng cho đám hạ nhân, cũng cho họ lần lượt ra ngoài ngắm đèn.
Tiểu Thúy hấp tấp chạy đến: