Ly Hôn Đêm Giao Thừa

Chương 4



07

 

Khoảng ba mươi giây sau, Hứa Văn Sâm dẫn anh Lực và chị Lệ xuất hiện trước cửa nhà.

 

Tuy đã nhận được tin nhắn cảnh báo từ tôi, nhưng khi nhìn thấy một căn nhà đầy người, phòng khách lộn xộn, trẻ con thì khóc không ngừng, Hứa Văn Sâm vẫn cảm thấy tuyệt vọng.

 

Nhà còn hỗn loạn hơn anh tưởng.

 

Vì để tiếp đón tốt anh Lực và chị Lệ, anh đã bắt đầu chuẩn bị từ ba tháng trước, tiêu tốn cả tiền bạc lẫn công sức, chỉ mong mang đến cho họ một chuyến đi khó quên, làm tiền đề vững chắc cho sự hợp tác năm sau.

 

Giờ thì mọi thứ đều bị phá hỏng.

 

Anh cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo:

 

“Anh Lực, chị Lệ, xin lỗi hai người, phiền hai người chờ một chút.”

 

“Chú cứ lo việc của chú đi, Hiểu Tình, lâu rồi không gặp.”

 

Chị Lệ đứng ngoài cửa vẫy tay với tôi, tôi lập tức chạy ra đón.

 

Tuy chị và anh Lực là những người có tài sản hàng trăm triệu, nhưng cả hai đều có tính cách rất hòa nhã. Tôi chỉ từng ăn chung một bữa với họ, vậy mà chị Lệ vẫn nhớ đến tôi.

 

Không ngờ một lời chào hỏi đơn giản lại khiến mẹ chồng tôi khó chịu: “Tôi đã nói rồi mà, đây là bạn của Lâm Hiểu Tình, Văn Sâm sao có chuyện mời bạn về nhà ăn Tết chứ.”

 

Giọng bà ta không to không nhỏ, vừa đủ để người đứng ngoài cửa nghe thấy.

 

Tôi ngượng ngùng nhìn chị Lệ, chị không những không giận, mà còn nhẹ nhàng trấn an tôi: “Văn Sâm đã báo trước với bọn chị rồi, để chú ấy tự giải quyết đi.”

 

Tôi gật đầu, đứng chờ ngoài cửa cùng chị, còn Hứa Văn Sâm thì đã bước vào trong.

 

“Mẹ, nhà mình sắp tiếp khách, giờ mẹ dẫn chú thím ra khách sạn đi.”

 

“Văn Sâm à, Tết nhất khách sạn đắt đỏ lắm. Là mẹ con nói nhà con còn phòng nên gia đình chú mới đến du lịch. Giờ con lại vì Hiểu Tình mà đuổi gia đình chú đi sao?”

 

“Chú ơi, chuyện này liên quan gì đến Hiểu Tình chứ, anh Lực và chị Lệ là khách con mời!” Hứa Văn Sâm quay sang mẹ chồng, giọng đã có phần gấp gáp: “Mẹ, đưa mọi người đi nhanh lên.”

 

“Thôi khỏi, không phiền đến mẹ con nữa.” Chú tức giận bảo thím và chị dâu họ vào phòng thu dọn hành lý.

 

Mọi chuyện vốn dĩ có thể giải quyết xong rồi, ai ngờ thím chồng tôi lại không chịu yên, thêm mắm dặm muối: “Chị Hai à, cuối cùng vẫn là con dâu chị lợi hại nhất.”

 

Mẹ chồng tôi sĩ diện, không chịu nổi bị khích bác, giậm chân một cái rồi ngồi phệt xuống đất gào khóc:

 

“Văn Sâm, con vì vợ mà đuổi chú ruột của mình, con còn có lương tâm không?”

 

“Mẹ à, sao mẹ lại thế… Anh Lực, chị Lệ thật sự là bạn của con mà…”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Văn Sâm, con không cần vì Hiểu Tình mà lừa mẹ đâu, bạn bè của con mẹ đều biết rõ, làm gì có ai mặt dày đến mức ăn Tết ở nhà người ta không chịu đi như vậy!”

 

08

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi không thể ngờ được rằng, khách đang đứng ngay ngoài cửa, vậy mà mẹ chồng tôi lại đến cả lời con ruột mình cũng không tin.

 

Anh Lực và chị Lệ liếc nhìn nhau, rồi bình tĩnh lên tiếng với Hứa Văn Sâm – người lúc này trông như vừa mất hết năng lực lẫn ý chí:

 

“Văn Sâm, anh và chị Lệ của chú đã đặt phòng sẵn rồi, bọn anh đi nghỉ trước, lát nữa sẽ quay lại thăm nhà chú.”

 

Chị Lệ cũng vỗ nhẹ vai tôi: “Hiểu Tình, bọn chị sẽ tự gọi xe đi, hai vợ chồng cứ lo cho gia đình đi nhé.”

 

“Anh Lực, chị Lệ...”

 

Hứa Văn Sâm như vỡ vụn cả người, theo phản xạ liền muốn bước tới giữ khách lại, nhưng bị mẹ chồng túm lấy ống quần ngăn lại:

 

“Bạn của vợ mày, mày xen vào làm gì?”

 

Tôi sợ lại xảy ra chuyện rắc rối, vội vàng tiễn anh Lực và chị Lệ xuống dưới lầu.

 

Trong thang máy, tôi thay Hứa Văn Sâm nói lời xin lỗi, nhưng thật ra anh Lực và chị Lệ đều rất hiểu chuyện:

 

“Hiểu Tình, nhà nào cũng có chuyện khó nói. Bọn chị hay đi đây đi đó, tự đi chơi vài ngày cũng không sao đâu. Đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ vui vẻ mà đón Tết đi.”

 

“Đúng đó, em quay lại đi, chị thấy Văn Sâm giận đến sắp bốc hỏa rồi đấy, đừng để hai vợ chồng cãi nhau.”

 

Lúc chia tay, chị Lệ còn ôm tôi một cái. Là phụ nữ với nhau, chị hiểu tôi đang phải chịu đựng điều gì.

 

Mắt tôi hơi ướt, cảm kích nói một câu: “Cảm ơn chị.”

 

Khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn bị sức hút của chị Lệ chinh phục.

 

Chị có cảm xúc ổn định, cuộc sống tự do, chị và anh Lực vừa hòa hợp vừa độc lập, sống như đại bàng cái – kiêu hãnh, phóng khoáng.

 

Còn tôi, lại phải quay lưng trở về thang máy, đối mặt với cái hố mà mẹ chồng tôi đã đào sẵn.

 

Năm năm trước, khi tôi lấy Hứa Văn Sâm, anh từng nói với tôi rằng mẹ anh rất thích kiểm soát.

 

Lúc đó tôi không để tâm, cứ nghĩ không sống chung thì cũng chẳng có gì va chạm.

 

Nhưng tôi đã sai.

 

Mẹ chồng tôi không cho phép ai trái lời mình. Dù có ở cùng hay không, tôi vẫn phải lấy bà làm trung tâm, coi lời bà là thánh chỉ, nếu không sẽ bị bà dùng những lời độc địa để đè nén và sỉ nhục.

 

Dù Hứa Văn Sâm luôn đứng về phía tôi, từng vì tôi mà cãi cọ với bà, nhưng vẫn không thể ngăn được sự quá quắt của bà.

 

Về sau, anh chỉ còn cách dùng biện pháp vật lý để bảo vệ tôi, mỗi năm tôi chỉ cần về quê ăn Tết, ba ngày là giới hạn của tôi.

 

Năm nay, Hứa Văn Sâm nói sẽ cho mẹ đi du lịch, để hai vợ chồng ở nhà đón tiếp khách, tôi còn vui như trúng số.

 

Ai ngờ, mẹ chồng lại tự tìm đến tận nơi…

 

Haiz, tôi có cảm giác ngay cả thang máy bây giờ cũng đang tràn ngập bóng đen mà mẹ chồng sinh ra.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com