Khi tôi trở về nhà, mẹ chồng đã được thím dìu ngồi xuống sofa, bà vẫn tiếp tục gây chuyện, khăng khăng cho rằng anh Lực và chị Lệ là bạn của tôi.
Thím tôi cũng hùa theo đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng rồi, vừa nãy cái cô đó, nhìn là biết đến tìm Hiểu Tình mà.”
“Các người muốn con phải nói bao nhiêu lần mới chịu tin rằng anh Lực và chị Lệ là bạn của con? Đây, lịch sử trò chuyện còn đây, tự mình xem đi!”
Hứa Văn Sâm ném điện thoại cho mẹ, trong đoạn chat cho thấy chính anh là người chủ động mời anh Lực và chị Lệ đến ở chơi, lấy lý do “tụ khí” – đúng cái cớ mẹ chồng dùng. Suốt quá trình là anh lo liệu các việc đi lại, tôi chỉ nói đúng ba câu trong nhóm.
Thế nhưng, bạn vĩnh viễn không thể đánh thức người giả vờ ngủ.
“Nhưng Hiểu Tình cũng ở trong nhóm đó mà? Vậy con định giải thích như thế nào?”
Trước sự chất vấn gay gắt của mẹ chồng, Hứa Văn Sâm lại rơi vào cảnh phải nói thế nào cũng vô ích, nghe đến đây tôi thật sự không thể chịu nổi nữa:
“Không có gì phải giải thích cả. Hôm nay mọi người đã không chỉ đuổi bạn của Văn Sâm, mà còn đuổi luôn cả Thần Tài của anh ấy đi.”
“Trong ba năm qua, 80% thành tích công việc của Văn Sâm đều nhờ anh Lực và chị Lệ hỗ trợ.”
“Anh Lực và chị Lệ thường không có mặt ở trong nước, lần này Văn Sâm phải lấy lý do dọn về nhà mới mới mời được họ, lẽ ra phải tiếp đón thật tốt, vậy mà bây giờ lại thành ra thế này...”
“Mẹ, có thể mẹ nghĩ rằng mất hai người bạn cũng chẳng sao, nhưng nếu vì thế mà Văn Sâm mất luôn cả công việc thì sao?”
Mất việc!
Mẹ chồng trừng lớn mắt, phòng khách bỗng chốc im phăng phắc.
Tôi lấy hết can đảm, tiếp tục hỏi bà:
“Mẹ, mẹ dẫn cả nhà chú đến ăn Tết ở nhà chúng con mà không nói tiếng nào, rốt cuộc là vì điều gì? Mẹ thật sự muốn giúp tụ khí cho chúng con sao?”
“Hay là mẹ nghĩ rằng con âm thầm phá rối, không cho mẹ với Văn Sâm ăn Tết cùng nhau, nên cố tình dẫn nhà mẹ đẻ đến để dằn mặt con?”
“Rồi tiện thể khoe khoang căn nhà to đẹp của Văn Sâm, để con với anh ấy phải nai lưng gánh hết chi phí du lịch cho chú thím, giúp mẹ nở mày nở mặt ở quê?”
“Mẹ, mẹ có nghĩ rằng mẹ là trung tâm của thế giới, ai cũng phải xoay quanh mẹ không? Nhưng mẹ có thật sự là như vậy không? Nếu không có lợi để tranh thủ, liệu chú thím có đi theo mẹ tới đây không?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Mẹ chồng còn chưa kịp trả lời, thì chú chồng tôi đã xông thẳng đến trước mặt tôi, giơ tay định tát:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Lâm Hiểu Tình, cô nói ai tới đây để tranh thủ?!”
Tôi sải bước vào phòng khách, kéo vali của chú ra giữa phòng, vừa mở ra thì thấy đầy ắp những đồ dùng vệ sinh cao cấp mà Hứa Văn Sâm đã chuẩn bị – từ kem đánh răng, bàn chải cho đến khăn giấy và tăm bông, không thiếu món nào.
Người xưa nay ghét tranh cãi như Hứa Văn Sâm, lần này lại đích thân vứt hành lý của chú ra khỏi cửa:
“Mời mọi người lập tức rời khỏi đây. Tôi và Hiểu Tình không hoan nghênh các người!”
10
Cả nhà chú mắng chửi om sòm rồi bỏ đi, mẹ chồng dù níu kéo thế nào cũng không giữ được.
Bà liền quay sang trút toàn bộ giận dữ lên đầu tôi:
“Hiểu Tình, nếu Văn Sâm muốn mời bạn về ăn Tết, sao cô không nói trước với tôi? Tôi còn có thể giúp hai đứa tiếp đón, giờ ra nông nỗi này đều là lỗi của cô!”
Tôi kéo tay Hứa Văn Sâm, đẩy anh về phía mẹ chồng, bởi nếu cách ly vật lý không còn tác dụng, thì phải để anh trực diện đối đầu với bà.
Kế hoạch đón tiếp anh Lực và chị Lệ tan tành, Hứa Văn Sâm đang giận sẵn trong lòng:
“Mẹ, con sợ mẹ lại tự tiện chạy tới tiếp khách cho con nên mới không dám nói với mẹ! Mẹ có thể đừng xen vào chuyện của con được không!”
“Văn Sâm, con là con trai mẹ, sao mẹ có thể không quan tâm chứ? Con không nói thật, mẹ không yên tâm, nên mới đưa chú con đến ăn Tết cùng.”
“Mẹ, kể cả con nói thật thì mẹ có tin không? Mẹ vẫn sẽ nghĩ lung tung, cho rằng con tiếp bạn của Hiểu Tình, rồi tức tối chạy tới đây mà!”
“Vì vậy con mới báo cho mẹ đi du lịch, để mẹ có việc làm cho khuây khỏa. Ai ngờ mẹ lại chọn đúng ngày 27 tháng Chạp mà xuất hiện ở đây.”
Hứa Văn Sâm như quả bóng xì hơi, thở dài thật sâu.
Dường như mẹ chồng chính là kiếp nạn trong đời anh, mà khi nạn đến, đến thần tiên cũng bó tay.
Thì ra, anh cũng như tôi, đều mắc kẹt trong cái hố do mẹ chồng đào sẵn.
Là con trai duy nhất của bà, anh rơi vào cái hố đó sớm hơn tôi rất nhiều, có lẽ đã ngạt thở vô số lần, nhưng suốt bao nhiêu năm qua vẫn không thoát ra nổi:
“Hiểu Tình, cách tốt nhất để sống hòa bình với mẹ anh… là không gặp mặt.”
Không gặp mặt đúng là tránh được nhiều mâu thuẫn, nhưng chẳng thể giải quyết tận gốc vấn đề.