Mẹ chồng tôi mạnh mẽ và cố chấp đến mức, chỉ khi kiểm soát được “con mồi” từng phút từng giây bà mới thấy yên tâm:
“Văn Sâm, chuyện này sao có thể trách mẹ? Con có vợ rồi là quên luôn mẹ, năm ngoái chỉ về nhà có tám lần. Bố con mất sớm, mẹ chỉ có một mình nuôi con, cho dù con muốn tiếp bạn, cũng không thể để mẹ một mình ăn Tết chứ.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Mẹ, sao mẹ không thử nghĩ lại xem có phải do mẹ không? Hễ có chuyện gì không vừa ý là lại đổ hết lỗi lên đầu con. Công việc của con bận như thế, về nhà tám lần đã là rất cố gắng rồi. Nếu mẹ từng suy nghĩ cho con một chút, mẹ đã chẳng mỗi lần không vui là lại giả bệnh lừa con về. Giờ thì sao, hại con sắp mất việc rồi, mẹ vừa lòng chưa?”
“Sao mà mất việc được? Văn Sâm, mai mẹ đi với con đến đón hai vị khách đó về nhà, mẹ sẽ đích thân nấu cơm xin lỗi họ.”
“Mẹ, con xin mẹ, đừng xen vào chuyện của con nữa có được không?”
“Mẹ không phải can thiệp, là mẹ quan tâm con! Con nghe lời mẹ đi, mời họ về nhà ăn cơm tối, mẹ sẽ không hại con đâu.”
Hứa Văn Sâm: “......”
Ngay cả tôi – một người ngoài cuộc – còn cảm thấy cuộc đối thoại này ngột ngạt đến mức không thở nổi.
Mẹ chồng lại hoàn toàn không nhận ra rằng môi Hứa Văn Sâm đã run lên vì khó chịu.
“Mẹ, mẹ có về quê hay đi du lịch cũng được, mấy ngày tới con với Hiểu Tình còn phải tiếp anh Lực và chị Lệ, thật sự không còn sức đâu mà lo cho mẹ nữa.”
“Số tôi sao mà khổ vậy nè, nuôi được đứa con bất hiếu như thế này. Trước khi chết, bố con còn dặn con phải chăm sóc mẹ thật tốt, con quên rồi sao? Đó là di nguyện của bố con đấy, vậy mà giờ con lại đuổi mẹ đi sao?”
Hứa Văn Sâm hơi loạng choạng, cúi đầu chìm vào im lặng.
Mỗi lần anh cố gắng thoát khỏi vũng lầy, mẹ anh lại nhấn đúng điểm yếu để kéo anh trở lại, lần nào cũng hiệu nghiệm.
Nhưng lần này, mẹ anh đã gây ra một rắc rối lớn như vậy, liệu Hứa Văn Sâm còn có thể tha thứ cho bà không?
11
Câu trả lời là: có thể.
“Mẹ, nếu mẹ thật sự muốn ở lại ăn Tết cũng được. Nhưng xin mẹ nhớ cho, tuyệt đối không được can thiệp vào việc con và Hiểu Tình tiếp đón anh Lực và chị Lệ. Nếu không, con sẽ lập tức đưa mẹ về quê.”
Mẹ chồng lập tức nín khóc, nở nụ cười tươi rói, liên tục gật đầu đồng ý.
Tim tôi bỗng chốc thắt lại, tôi không thể tin nổi nhìn Hứa Văn Sâm đang mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Anh rõ ràng rất đau khổ và giằng xé khi đưa ra quyết định này, vậy tại sao cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp?
Là vì trách nhiệm? Vì huyết thống?
Tôi nhận ra, Hứa Văn Sâm là một người đàn ông sống rất tình cảm. Nhưng cũng chính vì quá tình cảm, anh mãi mãi không thoát khỏi vũng lầy mang tên mẹ chồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn tôi thì sao? Tôi nên chạy thoát một mình, hay tiếp tục ở lại chịu đựng cùng anh?
Tôi vô cùng do dự. Mười năm tình cảm, nếu chỉ vì mẹ chồng mà ly hôn, liệu có đáng không...
Đúng lúc tôi đang thất thần, chị Lệ gửi một tin nhắn trong nhóm chat.
【Văn Sâm, Hiểu Tình, có thể gửi giúp bọn chị mấy món đồ sinh hoạt đã gửi trước về khách sạn không?】
Hứa Văn Sâm trả lời rất nhanh: 【Được ạ.】
Tôi theo phản xạ nhắc: “Văn Sâm, chăn lụa của chị Lệ bị hai đứa con nhà anh họ làm bẩn rồi, phải mua bộ vỏ mới.”
“Mua gì mà mua, giặt sạch là được rồi, để mẹ giặt cho.”
Chưa đến hai phút, mẹ chồng đã quên sạch lời hứa trước đó.
Hứa Văn Sâm không để ý đến mẹ, ôm tôi một cái: “Vợ à, em vất vả rồi, em đi mua bộ vỏ mới nhé, anh ở nhà dọn dẹp.”
Anh biết tôi không muốn ở riêng với mẹ chồng, nên vẫn như trước, dùng cách né tránh để bảo vệ tôi.
Nhưng lần này, tôi không muốn trốn nữa. Tôi muốn thoát ra.
Tôi quyết định phải nói chuyện rõ ràng với Hứa Văn Sâm, nói cho anh biết rằng chỉ cần nhìn thấy mẹ chồng là tôi thấy phiền, chỉ cần nghe thấy giọng bà là n.g.ự.c tôi nặng trĩu, thậm chí chỉ cần nghĩ đến bà thôi tôi cũng cảm thấy sợ hãi vô cớ.
Tôi không muốn nhìn thấy mẹ chồng, không muốn nói chuyện với bà, và càng không thể sống cùng bà – dù chỉ là một ngày.
Anh phải lựa chọn – tôi hoặc mẹ anh.
Nhưng tôi còn chưa kịp mở lời, thì Hứa Văn Sâm đã nói với tôi một tin khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
12
“Hiểu Tình, anh đã đặt một phòng riêng rồi, tối nay anh Lực và chị Lệ sẽ đến ăn bữa cơm tất niên cùng chúng ta.”
“Là ăn cùng mẹ anh, chú anh và cả nhà họ sao?”
“Ừm, bọn mình sống xa nhà suốt, sau này nếu mẹ bệnh thì cũng phải nhờ chú với anh họ giúp đỡ. Thôi thì đừng làm mọi chuyện căng thẳng quá.”
Tôi nghẹn lời, cố gắng khuyên Hứa Văn Sâm đừng sắp xếp như vậy. Thà rằng ăn sớm với mẹ và chú trước, rồi sau đó đi gặp anh Lực và chị Lệ cũng được. Nhưng anh chỉ nói không sao:
“Vợ yên tâm đi, một bữa cơm thì có thể xảy ra chuyện gì đâu.”
Nhưng đúng là, bữa cơm tất niên ấy đã xảy ra chuyện lớn.