Ly Hôn Đêm Giao Thừa

Chương 7



Mẹ chồng và thím tôi vô tư hối thúc chuyện sinh con ngay trên bàn ăn, vô tình đụng trúng điểm nhạy cảm của anh Lực và chị Lệ.

 

Cách sống của anh Lực và chị Lệ rất đặc biệt – họ chọn sống DINK (Dual Income, No Kids - hai thu nhập, không con cái), tài chính độc lập, có khi mỗi người ngủ một phòng, nhưng tình cảm lại cực kỳ gắn bó.

 

Vì vậy, khi thím tôi vô duyên nói kiểu sống DINK về già chắc chắn sẽ hối hận, anh Lực – người vốn luôn tùy hứng – cũng không khỏi cau mày.

 

Chị Lệ lập tức phản bác:

 

“Mỗi người có cách sống khác nhau, lựa chọn khác nhau, hoàn cảnh sống cũng khác nhau. Chị có thể không hiểu DINK, nhưng làm ơn hãy tôn trọng.”

 

“Tôi thật sự không hiểu nổi. Nếu con dâu tôi mà dám DINK, dám đòi ngủ riêng với chồng, tôi sẽ bảo con trai ly hôn ngay. Nhà tôi giờ đang chuẩn bị có đứa cháu thứ ba rồi, vậy mà Văn Sâm đến giờ vẫn chưa có lấy một đứa con trai. Hiểu Tình, cháu phải cố gắng lên đấy nhé.”

 

Mẹ chồng nghe ra thím đang khoe khoang, không vui liền quay sang tôi ra lệnh:

 

“Hiểu Tình, sang năm nghỉ việc đi, ở nhà chuyên tâm chuẩn bị có thai nghe chưa? Giờ sức khỏe mẹ vẫn còn tốt, có thể giúp con trông vài năm.”

 

Tôi lạnh sống lưng rùng mình một cái:

 

“Con không muốn sinh con, càng không muốn để mẹ trông.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Hứa Văn Sâm khẽ kéo tay áo tôi dưới bàn: “Vợ à, là bữa cơm tất niên mà, lời mẹ anh nói nếu em không thích thì coi như không nghe thấy là được.”

 

……

 

Tóm lại, đó là bữa cơm tất niên mệt mỏi nhất mà tôi từng ăn.

 

Người không có khẩu vị còn có cả anh Lực và chị Lệ. Khi mẹ chồng lại một lần nữa lớn tiếng cấm tôi ăn cua vì sợ ảnh hưởng đến chuyện mang thai, thì anh Lực và chị Lệ – từ nãy đến giờ gần như chưa động đũa – liền ăn ý đứng dậy nói rằng họ đã no rồi.

 

Hứa Văn Sâm với vẻ đầy áy náy tiễn anh Lực và chị Lệ ra ngoài. Nhìn dáng vẻ của anh, tôi biết anh đang rất hối hận vì đã không nghe theo lời tôi khuyên từ đầu.

 

Tôi lại nở một nụ cười thần bí: “Anh Lực, chị Lệ, vợ chồng em có đặt một phòng riêng nhỏ trên lầu, có chuẩn bị vài món hải sản đặc sản địa phương, mời hai anh chị ghé qua dùng thử.”

 

Hứa Văn Sâm lúc đầu sững sờ, sau đó xúc động ôm lấy tôi: “Cảm ơn vợ.”

 

Tôi khoác tay anh: “Nghe lời vợ thì phát tài, nhớ chưa?”

 

Hứa Văn Sâm nhìn tôi mỉm cười, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

 

13

 

Phòng riêng nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, phong cảnh tuyệt đẹp, có một ban công rộng lớn hướng thẳng ra bãi biển.

 

Hứa Văn Sâm uống vài ly rượu với anh Lực, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện về chuyện muốn chuyển việc, anh Lực cũng rất kiên nhẫn đưa ra lời khuyên cho anh.

 

Chị Lệ dường như có điều muốn nói với tôi, lấy cớ ngắm pháo hoa để rủ tôi ra ngoài ban công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Chị lấy ra một điếu thuốc dành cho nữ: “Em có ngại không?”

 

Tôi lắc đầu, trong mắt thoáng hiện lên vẻ u sầu.

 

Sau khi dọn vào nhà mới, tôi vốn đã định năm nay sẽ sinh con.

 

Nhưng giờ phút này, điều tôi nghĩ đến nhiều nhất lại là: có nên ly hôn hay không.

 

Chị Lệ châm thuốc, im lặng quan sát tôi một lúc rồi đột nhiên hỏi một câu:

 

“Hiểu Tình, em yêu bản thân mình hơn, hay yêu Văn Sâm hơn?”

 

Tôi mím môi: “Em yêu bản thân hơn.”

 

“Em hiểu được như thế là tốt rồi.”

 

“Chị Lệ, thật ra em với Văn Sâm cũng không có vấn đề gì lớn…”

 

Chị Lệ như một người chị gái, nhẹ nhàng véo má tôi một cái, ánh pháo hoa rực rỡ chiếu sáng đôi mắt tinh anh của chị:

 

“Còn nhớ lần đầu chúng ta ăn cơm chung không? Khi anh Lực hỏi về quê nhà của Hứa Văn Sâm, lúc chú ấy nhắc đến mẹ, em đã vô thức cau mày. 

 

“Phản ứng như vậy là do em đã bị mẹ chồng đè nén, hành hạ lâu dài mới có.”

 

“Em biết đến NPD – rối loạn nhân cách tự luyến không? Sau hai lần tiếp xúc, chị cảm thấy mẹ chồng em giống hệt mẹ chồng cũ của chị, đều mắc NPD, nên chị mới không kìm được mà muốn nhắc nhở em.”

(NPD: narcissistic personality disorder - là một bệnh lý rối loạn nhân cách có đặc trưng là việc thường xuyên phóng đại tầm quan trọng của bản thân, khao khát được mọi người ngưỡng mộ và thiếu sự đồng cảm với người khác.)

 

Tôi gật đầu. 

 

Lúc trước khi tìm kiếm trên mạng với từ khóa “gặp phải mẹ chồng mạnh mẽ, độc đoán, ích kỷ, thích diễn thì phải làm sao”, kết quả đầu tiên hiện ra chính là thông tin về NPD. 

 

Càng đọc tôi càng thấy mẹ chồng mình giống hệt với mô tả của NPD. 

 

Thế nhưng khi tôi đề nghị Hứa Văn Sâm đưa mẹ anh ấy đến khám bác sĩ tâm thần, anh lại từ chối: 

 

“Đừng tự dưng động vào bà ấy làm gì, vì bà ấy sẽ không bao giờ thừa nhận mình có bệnh, chỉ thấy người có bệnh là tụi mình thôi.” 

 

Sau đó tôi cũng từ bỏ việc khuyên can, vì NPD là chứng rối loạn không thể chữa trị. 

 

Tôi chỉ còn cách học cách thích nghi. 

 

Sống riêng, không tiếp xúc, giả vờ không nghe thấy… 

 

Tiếc là, dù cố gắng suốt năm năm, cuối cùng tôi vẫn thất bại. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com